Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 132: Nghiêm phụ dạy con (2)

Vương Chấn Hưng thuận theo lời Tần Dật, nói với Hứa Du Nhu: "A Nhu, anh có lỗi với em, chúng ta chia tay đi."

"Không, em không muốn chia tay!" Nước mắt Hứa Du Nhu chực trào ra, vội vàng nắm chặt tay Vương Chấn Hưng, sợ anh rời xa mình.

Vương Chấn Hưng hỏi: "Anh phạm sai lầm rồi, em còn muốn đi theo anh sao?"

"Em... em tin nhất định có nguyên nhân. Anh chắc chắn không cố ý, đúng không?" Hứa Du Nhu quen biết Vương Chấn Hưng đã lâu, tin tưởng nhân phẩm của anh, nên dè dặt hỏi.

Vương Chấn Hưng vỗ ngực tự trách: "Anh là người chính trực, đương nhiên không thể cố ý làm chuyện này. Đó là cô gái hai mươi tuổi, anh còn thấy có lỗi!"

Hứa Du Nhu không trách móc, chỉ tò mò: "Có thể kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra không?"

"Là như này," Vương Chấn Hưng chỉ vào Tần Dật: "Thằng nhóc này trước kia thích một cô gái tên Khương Y, còn mặt dày nhờ anh đến Khương gia cầu hôn. Anh cũng không hiểu sao lại thích cô gái tên Khương Y đó."

"Hơn nữa, Khương Y cũng kỳ lạ, lại đặc biệt thích anh. Hai người vừa ý nhau, liền xảy ra chút chuyện..."

"Haiz, danh tiếng cả đời anh, sao lại làm ra chuyện này chứ?!"

[ Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tổn thương tâm lý, điểm phản công + 100! ]

[ Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tổn thương tâm lý, điểm phản công + 100! ]...

"Quan Tự Tại Bồ Tát..."

[ Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tổn thương tâm lý, điểm phản công + 100! ]

"Quan Tự Tại..."

[ Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tổn thương tâm lý, điểm phản công+ 100! ]...

Tần Dật tâm lý sụp đổ, muốn niệm tâm kinh để bình ổn tâm trạng, nhưng lần này tâm kinh cũng không có tác dụng.

Vương Chấn Hưng không biết nguyên nhân, nhưng cậu biết rõ!

Kiếp nhân duyên, đều là kiếp nhân duyên đáng chết này!

Hứa Du Nhu nhẹ nhàng an ủi: "Thôi nào, đừng tự trách nữa. Anh có sức hút như vậy, cô gái trẻ thích anh cũng là bình thường."

"Đúng vậy, nhưng anh là người chính trực, anh chỉ thích mình em. Không lý nào lại thích một cô gái hai mươi tuổi, Nghĩ đến điều đó anh thấy mình thật xấu xa.

Vương Chấn Hưng lải nhải không ngừng, ánh mắt dần chuyển sang Tần Dật, như bừng tỉnh sau giấc mộng, nhớ ra điều gì.

"Con trai, ba biết con hiểu chút tà môn ma đạo, đôi vòng tay bình an con đưa cho ba, có phải có vấn đề gì không?!"

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Tần Dật càng khó chịu, muốn khóc.

[ Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tổn thương tâm lý, điểm phản công + 100! ]

"Không nói chuyện vậy là thừa nhận rồi! Ta, Vương Chấn Hưng, cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, hỏi lòng không thẹn, không ngờ bị nghịch tử này hủy hoại danh tiếng cả đời, ta..."

Vương Chấn Hưng cảm thấy tâm trạng không ổn, liền nhanh chóng rút dây lưng bên hông.

"Uy, ba muốn làm gì?"

Nhìn thấy động tác rút dây lưng của Vương Chấn Hưng, Tần Dật hơi nghi hoặc, không hiểu ý đồ của hành động này.

Lúc Hứa Du Nhu mang thai cậu ta, cha cậu ta đã mất. Tần Dật chưa từng thấy cha ruột, nên không thể trải nghiệm "tình thương của cha" mà những đứa trẻ bình thường từng trải qua.

Mà Hứa Du Nhu tuy thỉnh thoảng nghiêm khắc, nhưng chung quy vẫn dịu dàng, đương nhiên không thể động thủ giáo dục con cái.

Bốp!

Vương Chấn Hưng nhanh chóng giơ cao tay, bất ngờ quất một roi.

"Á!"

Tần Dật không kịp tránh, đau đớn kêu lên.

Vương Chấn Hưng lại giơ tay lên.

Lần này Tần Dật đã có chuẩn bị, tránh được roi quất tới, sau đó túm lấy tay Vương Chấn Hưng, đẩy nhẹ anh ra, coi như phản kháng.

Vương Chấn Hưng loạng choạng lùi về sau, ngã phịch xuống đất, miệng không ngừng kêu la oai oái.

Tần Dật ngớ người.

Cậu ta biết rõ họ Vương là bảo bối của Hứa Du Nhu, tuy phản đối nhưng vẫn giữ chừng mực, sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm anh bị thương.

Cú đẩy vừa rồi vào Vương Chấn Hưng chẳng tốn chút sức lực nào, huống hồ anh to như con trâu mộng, chẳng hề yếu đuối. Làm sao có thể...

'Ta hiểu rồi, tên này ăn vạ!'

Tần Dật rất nhanh phản ứng lại.

"Tần Dật!"

Một tiếng quát phẫn nộ vang lên bên cạnh, như sấm rền bên tai khiến Tần Dật giật bắn mình. Cậu ta run rẩy quay đầu, nhìn về phía Hứa Du Nhu với ánh mắt sợ hãi.

Hứa Du Nhu mặt đỏ bừng giận dữ, đỡ Vương Chấn Hưng dậy, trừng mắt nhìn Tần Dật.

"Mẹ, con... con không dùng sức, là ba tự ngã... Thôi được, con sai rồi, con không nên động thủ với ba." Tần Dật lắp bắp giải thích, nhưng thấy cơn giận trên mặt Hứa Du Nhu càng tăng, vội vàng đổi giọng nhận lỗi.

Vương Chấn Hưng tựa như tìm được "cứu tinh", lập tức cầm dây lưng lên, quất túi bụi vào người Tần Dật.

Tiếng bạch bạch vang vọng khắp căn phòng.

[ Ký chủ lấy tư cách nghiêm phụ dạy dỗ nhân vật chính, lấy được 500 điểm phản công, giá trị may mắn của nhân vật chính Tần Dật -50, giá trị may mắn của ký chủ +50! ]

Vương Chấn Hưng quất một hồi, cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Còn Tần Dật thì uất ức vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận