Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 121: Mỹ nữ trong Hán phục

Đính hôn hoàn thành, điều kiện tiên quyết cho xung hỉ cũng coi như đạt được.

Cái gọi là xung hỉ, chính là cần sự chúc phúc của trưởng bối hai bên, tự định chung thân là không đủ.

Đây chính là lý do vì sao người xưa lại đặc biệt tổ chức nghi lễ khi hỷ sự.

Mục đích của nghi lễ, chính là để nhận được sự chúc phúc từ trưởng bối đôi bên.

Vương Chấn Hưng còn phải đến công ty, sau khi dặn dò Tần Dật xong xuôi, liền rời khỏi nhà Hứa Du Nhu.

Tần Dật muốn đến bờ sông Thanh Linh nằm vùng, bèn cùng Vương Chấn Hưng rời đi.

Xuống đến tầng dưới, để tiết kiệm tiền taxi, Tần Dật khẩn khoản nhìn Vương Chấn Hưng, muốn anh đưa một đoạn đường.

"Ba phải lập tức đến công ty xử lý việc quan trọng, con tự đón xe đi nhé."

Vương Chấn Hưng đương nhiên không đồng ý, sau khi từ chối, còn thuận tay xoa đầu Tần Dật như xoa đầu con vật nuôi.

Tần Dật có chút khó chịu với hành động này của Vương Chấn Hưng, nhưng lại không dám thể hiện ra, thậm chí còn phải nở nụ cười, giả vờ ngoan ngoãn.

Mãi đến khi Vương Chấn Hưng lên xe rời đi, Tần Dật mới thu hồi nụ cười, lộ ra vẻ mặt bực bội.

Bắt một chiếc taxi ở ven đường gần khu chung cư, Tần Dật hướng bờ sông Thanh Linh mà đi.

Chờ đợi gần một ngày, vẫn không có thu hoạch gì.

Tần Dật không hề nản lòng, tiếp tục mấy ngày liền đi sớm về muộn, kiên trì chờ đợi ở bờ sông Thanh Linh.

Vào một buổi sáng sau ba ngày...

Dựa vào lan can cầu đá ven sông, Tần Dật ngẩn ngơ nhìn về phía trên cầu, nơi có mấy cô gái mặc Hán phục đang chụp ảnh.

Mấy cô gái này đều rất xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Đặc biệt là một cô gái trong số đó, nổi bật hơn cả.

Gương mặt thanh tú khó tìm ra khuyết điểm, vóc dáng cao gầy thanh thoát, cùng với khí chất ung dung hoa quý toát ra.

Kết hợp với bộ Hán phục lộng lẫy, khiến cô gái trẻ tuổi này mang dáng dấp của một cô công chúa hoàng thất thời xưa.

Với nhan sắc này, nếu đem đi hoà thân, ít nhất cũng có thể đổi lấy trăm năm biên cương yên bình!

"Thật đẹp, cuối cùng cũng đợi được rồi..."

Tần Dật nhìn đến ngây người, lẩm bẩm một mình, sau đó lấy điện thoại ra định chụp trộm.

Nhưng đột nhiên phát hiện, xung quanh có mấy người qua đường cũng đang giơ điện thoại lên, làm động tác tương tự như cậu ta.

Cô gái mặc Hán phục này quả thực quá xinh đẹp, người qua đường nhìn thấy đều không khỏi kinh ngạc, không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, lưu lại khoảnh khắc mỹ miều này.

Hơn nữa, cô gái Hán phục vốn đang tạo dáng cho bạn chụp ảnh, duy trì tư thế thanh lịch, quả thực là cảnh đẹp ý vui.

Lúc này không chụp, còn đợi đến bao giờ.

Cô gái Hán phục và mấy cô bạn cũng mặc Hán phục thay phiên chụp ảnh cho nhau.

Nhưng với số lượng người qua đường dừng chân ngày càng đông, các cô có chút bối rối và lo sợ, sau khi vội vàng chụp thêm vài tấm, liền nhanh chóng rời khỏi.

Tần Dật hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc mình đã chụp được không dưới trăm tấm ảnh, lại có phần hài lòng gật gật đầu.

Lúc này là mười giờ sáng.

Tần Dật gọi điện cho Vương Chấn Hưng, nhưng anh cố tình không nghe máy.

Trong lúc sốt ruột, Tần Dật chỉ có thể rời khỏi bờ sông Thanh Linh, đến tập đoàn Chấn Hưng, còn lỗ mãng xông vào muốn tìm Vương Chấn Hưng.

Không ngờ, lại bị bảo vệ to con chặn lại, đồng thời hỏi thăm mục đích của cậu ta.

Tần Dật bước vào sảnh, thẳng thắn yêu cầu bảo an: "Cho tôi gặp Vương Chấn Hưng, sếp của các anh."

Bảo an dò hỏi: "Anh có hẹn trước không?"

Tần Dật ngạc nhiên: "Gặp sếp các anh mà cũng cần hẹn trước sao?"

Cậu ta còn trẻ, lại bỏ học từ sớm, sau đó lên núi học nghệ, hoàn toàn thiếu kinh nghiệm xã hội.

Bảo an buột miệng: "Anh nghĩ sếp chúng tôi là ai muốn gặp là gặp sao?" Rồi chợt nhận ra, Tần Dật có thể là người thân của sếp, nếu không sẽ chẳng lỗ mãng như vậy.

Anh ta thận trọng hỏi: "Anh có quan hệ gì với sếp chúng tôi?"

Tần Dật vô thức muốn nói "Tôi là con trai ông ta", nhưng lập tức cảm thấy điều đó thật sỉ nhục. Chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày, tốt nhất vẫn nên giữ kín.

Cậu ta bèn nói dối: "Tôi là cháu họ xa của ông ấy, tên Tần Dật, có việc quan trọng cần gặp."

Bảo an gật đầu, đi tới quầy lễ tân, nhờ tiếp tân gọi điện thoại lên văn phòng Tổng giám đốc hỏi thăm.

Bên kia, thư ký Lâm Khả Khanh nhận điện thoại. Cô thuật lại lời bảo an, hỏi Vương Chấn Hưng có muốn gặp Tần Dật không.

Vương Chấn Hưng đoán ra Tần Dật đến tìm mình, chắc hẳn đã có tin tức về cô gái ưng ý.

Đuổi Tần Dật đi thì không ổn, nhưng gặp ngay thì lại quá dễ dãi.

Anh suy nghĩ một chút, bảo Lâm Khả Khanh chuyển lời, đại ý là hiện tại rất bận, không rảnh gặp Tần Dật, chỉ có buổi trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi.

Anh cũng bảo tiếp tân đưa Tần Dật vào một phòng khách riêng chờ, đặc biệt dặn dò không được bật điều hòa và không cho phép Tần Dật rời khỏi phòng khách đi lung tung. Nếu Tần Dật không muốn chờ, thì cứ đuổi cậu ta đi.

Lúc này đang cuối hè, thời tiết khá nóng bức.

Căn phòng không có điều hòa chẳng khác gì lò hấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận