Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 373: Trổ tài văn chương

Chân Mịch mừng rỡ, sau đó trách móc: "Tuy tôi có dặn trước, nhưng anh cũng không nên gắng gượng như vậy, suýt chút nữa là mất mạng rồi."

Vương Chấn Hưng không nói gì, chỉ nhìn Chân Mịch.

Chân Mịch lúng túng lùi lại, cảm nhận được sự mát lạnh trên cơ thể, cô chợt nhận ra điều gì đó.

Cô theo bản năng muốn hét lên một tiếng để giải toả tâm trạng, nhưng may mắn kịp thời che miệng lại.

Lúc này La Phương chắc chắn vẫn chưa đi xa, nếu như cô thật sự hét lên, đoán chừng sẽ dẫn cô ta quay trở lại.

"Tôi... tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.", Vương Chấn Hưng nhắm mắt lại.

Chân Mịch không trách móc anh, chỉ đỏ mặt như gấc chín.

Trong tiềm thức truyền thống của cô, nếu đã bị người ta nhìn thấy, vậy người này phải chịu trách nhiệm, bởi vì cô không thể gả cho ai khác nữa.

[ Độ hảo cảm của nữ chính Chân Mịch với kí chủ + 15, tổng độ hảo cảm hiện tại là 60 (sự ái mộ) ]

[ Kí chủ đã ảnh hưởng đến tiến trình cốt truyện, nhận được 600 điểm phản công, giá trị may mắn của Tô Minh - 60, giá trị may mắn của kí chủ +60! ]

La Phương và những người khác tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, cho rằng mình đã nhìn nhầm, nên nhanh chóng rời khỏi La gia.

Sau khi bọn họ rời đi, Chân Kỳ đến trước cửa phòng con gái, thông báo rằng La Phương đã đi rồi.

Chân Mịch mặc chỉnh tề quần áo, mở cửa phòng.

Chân Kỳ nhìn qua khe cửa, thấy Vương Chấn Hưng đang ngồi bên cạnh bàn, liền bước vào.

Chân Mịch lấy sáu thang thuốc giấu trong túi áo lông đưa cho cha.

Chân Kỳ nhiệt tình cảm ơn Vương Chấn Hưng, sau đó tò mò hỏi: "Vương tiên sinh, vừa rồi cậu trốn ở đâu? Thế mà có thể qua mắt được La Phương."

Vương Chấn Hưng tóc tai và quần áo còn ướt sũng, gãi đầu, không nói gì.

Mà trên tóc Chân Mịch, vẫn còn vương vài hạt bong bóng xà phòng.

Chân Kỳ vô thức nhìn về phía phòng tắm chưa đóng cửa, mơ hồ nhìn thấy bồn tắm lớn với mặt nước vẫn còn nổi bong bóng.

Quan sát phản ứng của Vương Chấn Hưng và Chân Mịch...

Trong lòng Chân Kỳ đã đoán ra đại khái tình huống, nhưng để tránh con gái và Vương Chấn Hưng lúng túng, ông giả vờ như không biết chuyện gì.

"La Phương chắc chắn vẫn còn canh chừng bên ngoài, Vương tiên sinh cậu tạm thời đừng ra ngoài, đợi đến ba, bốn giờ sáng, khi bọn chúng lơ là cảnh giác rồi hãy rời đi."

Nói xong, Chân Kỳ nhận lấy sáu thang thuốc từ tay con gái, xoay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng im lặng một hồi, Chân Mịch lên tiếng: "Quần áo của anh ướt hết rồi, rất dễ bị cảm lạnh. Anh đưa quần áo cho tôi, tôi hong khô giúp anh."

"Vậy tôi mặc gì?", Vương Chấn Hưng hỏi.

"Anh quá cao lớn, quần áo của cha tôi không vừa... Anh vào trong chăn nằm nghỉ đi, đợi quần áo khô, tôi sẽ mang cho anh.", Chân Mịch nói.

"Cũng được.", Vương Chấn Hưng gật đầu.

Chân Mịch quay lưng lại, nhận lấy quần áo từ tay Vương Chấn Hưng.

Khoảng bốn mươi phút sau, quần áo đã khô.

Chân Mịch mang quần áo khô trở lại phòng.

Vương Chấn Hưng nhắm mắt, hô hấp đều đều, dường như đã ngủ.

Chân Mịch vô thức quan sát anh.

Khuôn mặt trưởng thành tuấn tú, lồng ngực rộng lớn, cánh tay rắn chắc... tất cả đều toát ra sức hút nam tính trưởng thành.

Chân Mịch khẽ mím môi, tim đập thình thịch, mang theo chút e lệ, cô dời mắt đi chỗ khác.

Nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ, dù sao anh cũng đã ngủ rồi, bản thân nhìn thêm một chút thì có sao...

Chân Mịch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Chấn Hưng.

Thế nhưng, đúng lúc này, Vương Chấn Hưng bỗng nhiên mở mắt.

Ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Chân Mịch đỏ bừng.

"Anh... quần áo của anh đã khô rồi.", Chân Mịch luống cuống đặt quần áo xuống bên giường, bước nhanh ra ngoài.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng động.

"Xong rồi."

Chân Mịch xoay người bước vào phòng.

"Không biết bọn La Phương có còn canh chừng bên ngoài hay không, anh tính toán lúc nào rời đi?", Chân Mịch hỏi.

"Để chắc chắn, vẫn là đợi đến ba, bốn giờ sáng đi."

"Vậy anh cứ nghỉ ngơi ở đây, tôi sang phòng khác."

"Giờ tôi không buồn ngủ nữa.", Vương Chấn Hưng lắc đầu, ánh mắt rơi xuống những bài thơ cổ được viết bằng bút lông trên bàn.

"Tài văn của tiên sinh phi phàm, xin hãy chỉ giáo.", Chân Mịch mỉm cười nói.

Những bài thơ đó, chính là do cô viết.

Vương Chấn Hưng sau khi xem qua, liền tán dương một phen.

"So với anh, tôi còn kém xa.", Chân Mịch cảm thấy ngượng ngùng, đồng thời một nghi vấn ẩn sâu trong lòng cô lại trỗi dậy, mang theo sự chờ mong, cô hỏi:

"Bài thơ mười sáu chữ mà tiên sinh viết ban ngày, tiếp theo là như thế nào?"

Vương Chấn Hưng không trả lời ngay, mà bước đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, rồi nhìn Chân Mịch, chậm rãi ngâm nga:

"Nguyệt xuất hạo hề, giảo nhân lưu hề.

Thư ưu thụ hề, lao tâm tao hề.

Nguyệt xuất chiếu hề, giảo nhân liệu hề.

Thư yêu thiệu hề, lao tâm thảm hề."

Chân Mịch lắng nghe, tỉ mỉ thưởng thức, cô bị tài năng văn chương của Vương Chấn Hưng thuyết phục, nhưng sau khi ngẫm nghĩ ý tứ trong bài thơ, mặt cô lại đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận