Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 87: Chương 87: Baba đến rồi (1)

Nếu Đường Chính tin vào loại chuyện này, vậy thì mấy chục năm này của ông ấy đã sống uổng phí rồi.

"Lão Lâm, cậu sáng sớm đến đây, không phải là lấy tôi ra làm trò tiêu khiển tìm niềm vui chứ?" Đường Chính nhìn xưởng trưởng Lâm, đùa giỡn hỏi.

"Tôi cũng không nhàm chán đến nỗi như vậy." Xưởng trưởng Lâm lắc đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tần Dật, ám chỉ cậu ta hãy thể hiện tay nghề ra, chứng minh bản thân.

"Ngài Đường, tôi quan sát sắc mặt của ông, nếu đoán không sai, ông hẳn là đang mắc một căn bệnh gọi là chứng loạn thần kinh tim, không biết tôi nói có đúng không?" Sau khi Tần Dật quan sát Đường Chính một lúc, rất nhanh đã đưa ra phán đoán.

"Bạn bè của tôi hầu như đều biết tôi mắc bệnh gì." Vẻ mặt Đường Chính không thay đổi. Căn bệnh của ông ấy cũng không phải bí mật gì, xưởng trưởng Lâm là một trong những người biết chuyện.

"Nguyên nhân của căn bệnh này là do khí trệ, huyết ứ, tắc nghẽn kinh mạch tim, nếu muốn điều trị có thể chọn phương pháp hoạt huyết hóa ứ, thông kinh lạc, dưỡng huyết nhuận gan, tôi có thể châm cứu cho ông, không cần phải đợi lâu liền có thể chữa khỏi hơn nửa bệnh của ông." Tần Dật vì để lấy được lòng tin, tiếp tục nói.

"Châm cứu?" Đường Chính quan sát Tần Dật, chỉ thấy hai tay trống không của cậu ta, cũng không thấy mang theo hộp thuốc hay gì đó.

Làm gì có thầy thuốc nào đi khám bệnh mà đến cả hộp thuốc cũng không mang theo không?

"Đúng vậy, châm cứu." Tần Dật gật đầu với Đường Chính.

"Vậy kim châm của cậu đâu?" Đường Chính cảm thấy có chút buồn cười hỏi.

"Tôi không mang, phiền ông nhờ người đi mua một bộ về." Tối qua Tần Dật mới nói chuyện với xưởng trưởng Lâm sáng nay phải đến khám cho Đường Chính, thực sự không có sự chuẩn bị này, cũng không có thời gian đi mua kim châm trước.

Đường Chính không khỏi bật cười, nhưng không ngờ lúc này lại phát bệnh, bỗng nhiên cảm thấy hơi tức ngực, tim đập nhanh, mặt lộ ra vẻ đau đớn.

"Xưởng trưởng Lâm, tôi muốn đi nghỉ ngơi rồi, cảm ơn cậu đến thăm, có thời gian sẽ đến thăm cậu." Đường Chính ra lệnh tiễn khách.

"Tôi thực sự có thể chữa khỏi bệnh của ông, ông không tin sao?" Tần Dật vội nói.

"Là một thầy thuốc, đi khám bệnh đến thứ tất yếu nhất mà còn không mang, cậu bảo tôi làm sao tin được?" Đường Chính ôm lấy ngực, hỏi ngược lại.

"Những thứ này đương nhiên là tôi có, chỉ là hôm nay đi hơi vội, quên mang theo thôi, không tin ông có thể hỏi xưởng trưởng Lâm." Tần Dật ký thác hy vọng mãnh liệt của mình vào Đường Chính, đương nhiên không muốn cứ vậy mà rời đi.

"Đúng đúng, không sai." Xưởng trưởng Lâm thấy Tần Dật tự tin, nghĩ không chừng cậu ta thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Đường Chính, nên phối hợp nói dối với cậu ta.

"Lão Lâm, cậu dẫn cậu ta đi đi, có thể thằng nhóc này có biết chút y thuật, nhưng chắc cũng không nhiều, lần trước không chừng là đánh bậy đánh bạ cứu được cậu thôi, tôi không tin cậu ta đâu, tùy tiện để cậu ta châm cứu, sợ tôi chết nhanh hơn."

Bây giờ Đường Chính rất khó chịu, không muốn nói nhiều, chỉ muốn vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

"Bác Lâm, cháu tiễn hai người." Đường Thanh Nhã vội lên tiếng.

Cô ấy đã hẹn với Vương Chấn Hưng, để Vương Chấn Hưng đến khám cho ba, đương nhiên sẽ không đặt hy vọng vào người khác.

"Người đẹp, sắc mặt của ba cô có chút không ổn, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cần phải điều trị ngay lập tức!" Tần Dật nán lại không đi, thổi phồng bệnh tình của Đường Chính, nói với Đường Thanh Nhã.

"Tên nhóc thối, tôi và cậu không hề quen biết, tại sao lại nguyền rủa tôi?" Đường Chính tức giận.

Mặc dù có hơi đau đớn, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ấy xuất hiện những triệu chứng như vậy, trong lòng đương nhiên hiểu rõ.

"Cậu không biết nói chuyện thì bớt nói vài câu đi." Xưởng trưởng Lâm kéo cánh tay Tần Dật, muốn cậu ta chú ý lời nói.

"Người đẹp, cô tin tôi đi, tôi thực sự có thể chữa khỏi cho ba của cô, chúng ta có thể đánh cược, nếu tôi chữa không khỏi, tôi sẽ đền mạng cho cô, nếu tôi chữa khỏi, cô... Cô sẽ làm bạn gái tôi, dám đánh cược không?" Tần Dật đã bất chấp tất cả rồi, nhìn Đường Thanh Nhã nói như vậy.

Mặc dù lấy mạng làm tiền cược thì có hơi lớn một chút, nhưng cậu ta có niềm tin tuyệt đối có thể chữa khỏi bệnh cho Đường Chính, nếu thực sự chữa khỏi, vậy thì sẽ thắng về được một người bạn gái.

Lãi to không lỗ.

"Nhàm chán!" Đường Thanh Nhã hừm hừ nói, đương nhiên không thể đồng ý với loại cá cược này.

"Anh Đường, tôi và anh có bao nhiêu năm giao tình như vậy, cũng không thể nào dẫn người đến hại anh có đúng không?" Xưởng trưởng Lâm nói với Đường Chính.

Đường Chính suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, chỉ là tùy tiện để Tần Dật châm cứu, có chút mạo hiểm, suy nghĩ một lúc vì vậy nói:

"Tên nhóc, cậu có gan, tôi đồng ý với cá cược của cậu, nếu sau khi châm cứu cho tôi, không có chuyển biến tốt rõ rệt, cái mạng nhỏ này của cậu sẽ là của tôi đấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận