Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 104: Dương Nguyệt Minh sụp đổ.

"Em bình tĩnh một chút, bác sĩ đã làm phẫu thuật cho em rồi, ca phẫu thuật rất thuận lợi." Dương Nguyệt Thiền an ủi.

"Vậy đợi mắt em khỏi rồi thì có phải sẽ nhìn thấy được không?" Dương Nguyệt Minh mong chờ hỏi.

Nghe vậy, Dương Nguyệt Thiền bắt đầu do dự, không trả lời ngay.

Vương Chấn Hưng bên cạnh nói: "Lừa cậu ấy được một lúc không lừa được cậu ấy cả đời, nếu bây giờ giấu giếm sau này cậu ấy chỉ càng thêm đau khổ, không bằng để cậu ấy chấp nhận sự thật."

Sau khi khuyên giải Dương Nguyệt Thiền một hồi, trực tiếp nói với Dương Nguyệt Minh: "Cậu mù rồi, vĩnh viễn không thể nhìn thấy được nữa, cũng không thể nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ, không thể nhìn thấy con người muôn hình vạn trạng, không thể xem phim, cũng không chơi game được."

[Ký chủ đả kích nhân vật chính Dương Nguyệt Minh, điểm số hào quang phản diện +30!]

Dương Nguyệt Minh nghe ra đây là giọng nói của Vương Chấn Hưng, gào khóc nói: "Anh im miệng đi, không cho phép anh trù ẻo tôi. Chị, chị bảo anh ta đi đi, ở đây không chào đón anh ta!"

"Tiểu Minh, xảy ra chuyện như vậy, chị biết em rất khó chịu, nhưng em có biết không, lúc em được đưa đến bệnh viện, cần nộp mười vạn tệ tiền phí phẫu thuật, em nghĩ chị có thể nộp được không? Là anh Vương đã trả hộ chi phí y tế, anh ấy là ân nhân của em!" Dương Nguyệt Thiền trách mắng.

Cả người Dương Văn Minh ngơ ra, không phải kinh ngạc với việc Vương Chấn Hưng trả hộ chi phí y tế, mà là nghe thấy cách xưng hô "Anh Vương" của Dương Nguyệt Thiền với Vương Chấn Hưng.

Gọi cũng tình cảm quá vậy?

Trong đầu Dương Nguyệt Minh nảy ra một suy nghĩ, lại liên tưởng đến mấy cái âm thanh kỳ quái ban nãy.

"Chị, vừa rồi chị với anh ta làm cái gì?!" Dương Nguyệt Minh chất vấn.

"Chị không hiểu em đang nói cái gì." Dương Nguyệt Thiền giật mình, giả vở sững sờ.

"Nếu cậu ấy đã nghe thấy rồi, thì đừng giấu cậu ấy nữa, tôi giới thiệu lại bản thân một lần nữa, nhóc con, bây giờ tôi là bạn trai của chị cậu, anh rể tương lai của cậu." Vương Chấn Hưng nói chen vào.

Tuy vừa rồi có tương tác với Dương Nguyệt Thiền nhưng cũng chỉ đến mức đó là dừng, không hề quá giới hạn.

Dù sao ở đây cũng là phòng bệnh của bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến.

Nhưng nhìn phản ứng của Dương Nguyệt Minh, rõ ràng là thông qua âm thanh tưởng tượng lên cảnh tượng khác.

"Chị, anh ta nói có phải là thật không?!"

"Là thật." Dương Nguyệt Thiền gật đầu.

"Hai người mới quen biết không lâu sao lại thành một đôi rồi?" Dương Nguyệt Minh rất khó hiểu.

"Kể ra rất phức tạp, sau này sẽ nói với em sau, tóm lại là duyên phận, hơn nữa không phải lúc trước em cũng mong muốn anh ấy làm anh rể của em sao?" Dương Nguyệt Thiền nói.

Lúc trước Dương Nguyệt Minh chưa nhìn thấy Vương Chấn Hưng ngoài đời, đúng thật là có nói như vậy, chỉ là sau khi gặp mặt Vương Chấn Hưng liền có cảm giác chán ghét không giải thích được, sao có thể đồng ý Vương Chấn Hưng làm anh rể.

Cho dù là nghe thấy Vương Chấn Hưng đã trả hộ mười vạn tệ tiền phí y tế vẫn chán ghét như cũ.

Dương Nguyệt Minh muốn khuyên nhủ chị quay đầu, đừng yêu đương với Vương Chấn Hưng, nhưng cảm giác đau đớn ở đôi mắt càng ngày càng rõ ràng, cho nên càng muốn biết tình trạng của đôi mắt mình.

"Chị, có phải em thật sự... mù rồi?"

"Ừm." Sau một hồi chần chừ Dương Nguyệt Thiền trả lời.

"A! Không thể nào, sao lại như vậy... A!!!" Dương Nguyệt Minh đương nhiên không nghi ngờ lời của chị, cảm xúc ngay lập tức mất khống chế, lăn lộn trên giường bệnh.

Tay chân Dương Nguyệt Thiền luống cuống không biết nên làm cái gì.

Vương Chấn Hưng bình tĩnh gọi bác sĩ đến.

Sau một liều thuốc an thần, cả thế giới cũng yên tĩnh trở lại.

"Cậu ấy chắc chắn rất khó chấp nhận mình còn trẻ như vậy đã mù, nếu như cậu ấy không kiểm soát được cảm xúc thì lập tức gọi bác sĩ đến tiêm một mũi, tuy thuốc này tiêm nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ, nhưng còn tốt hơn việc cậu ấy làm chuyện dại dột."

Thật ra Vương Chấn Hưng không hề nghĩ rằng Dương Nguyệt Minh sẽ làm điều dại dột, dù sao cũng là một nhân vật chính, có số mệnh bảo vệ, cho nên chỉ có thể bảo Dương Nguyệt Thiền gọi bác sĩ đến tiêm cho Dương Nguyệt Minh vài mũi.

Cái thứ thuốc an thần này nếu tiêm nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần kinh.

Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, Vương Chấn Hưng nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, Vương Chấn Hưng trao đổi số điện thoại với Dương Nguyệt Thiền.

"Lần sau chúng ta tìm một nơi không có ai làm phiền rồi nói chuyện đàng hoàng." Lúc rời đi Vương Chấn Hưng nói một câu nho nhỏ với Dương Nguyệt Thiền.

"Ừm, được, em cũng muốn nghe chuyện của anh với cô ấy." Dương Nguyệt Thiền tràn đầy sự tò mò.

Vương Chấn Hưng nghe xong, thầm đau đầu, dự định lúc rảnh sẽ đi đọc tiểu thuyết tình cảm đau khổ, tìm cảm hứng từ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận