Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 118: Không nghe không nghe, Tần Dật niệm kinh (2)

"Gọi ta là chú Vương, rõ ràng là coi ta như người ngoài, nào có thành ý gì." Vương Chấn Hưng cố ý làm khó.

Nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Du Nhu hiện lên vẻ mừng rỡ.

Tần Dật cũng hiểu ý của Vương Chấn Hưng. Trong lòng cậu ta vô cùng tức giận, nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là mục đích của mình sao?

"Ba, xin hãy tha thứ cho con, con biết sai rồi." Tần Dật khó khăn và đầy khuất nhục thốt ra hai tiếng mấu chốt.

[ Nhân vật chính Tần Dật đã nhận giặc làm cha. Chúc mừng ký chủ nhận được 500 điểm phản công, giá trị may mắn của nhân vật chính Tần Dật -50, giá trị may mắn của ký chủ +50! ]

"Con trai ngoan, đây mới là thái độ nhận lỗi."

Lúc này Vương Chấn Hưng mới mỉm cười hài lòng, dĩ nhiên không phải vì thái độ nhận lỗi của Tần Dật mà là vì vừa "cày" được một mớ điểm phản công và giá trị may mắn.

Anh vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Tần Dật. Động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang cảm giác như đang xoa đầu con vật nuôi.

Tần Dật cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

Xoa đầu Tần Dật một lúc, Vương Chấn Hưng mới thu tay lại.

"Ba, vậy là ba tha thứ cho con rồi?"

Tần Dật ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Vương Chấn Hưng. Có lẽ vì vừa mới gọi "ba" một lần nên lần này cậu ta không còn cảm thấy kháng cự như trước.

"Con đang ở tuổi nổi loạn, nếu dễ dàng tha thứ thì con chắc chắn sẽ quên ngay."

Vương Chấn Hưng nghiêm túc nói, ánh mắt đảo quanh phòng rồi chỉ vào bàn thờ:

"Qua đó quỳ trước bàn thờ, khi nào ta cho phép mới được đứng dậy."

Tần Dật vừa kinh ngạc vừa tức giận. Từ nhỏ đến lớn dù nghịch ngợm thế nào cũng chưa từng bị phạt quỳ trước bàn thờ. Cậu ta quay sang nhìn Hứa Du Nhu, cầu cứu: "Mẹ ơi..."

"Ba con nói gì thì nghe nấy, mau đi đi!" Hứa Du Nhu không hề mềm lòng mà hoàn toàn nghe theo quyết định của Vương Chấn Hưng - "nhất gia chi chủ".

Thấy cầu cứu vô vọng, Tần Dật chỉ có thể không cam lòng đi đến trước bàn thờ, sau đó lặng lẽ quỳ xuống.

Thấy Tần Dật - kẻ chướng mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn, Vương Chấn Hưng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bắt đầu cùng Hứa Du Nhu dùng bữa.

Sau khi mọi người dùng bữa xong, Vương Chấn Hưng không hề gọi Tần Dật dậy. Hứa Du Nhu hoàn toàn nghe theo chồng, mặc cho Tần Dật ra sức làm bộ đáng thương, nháy mắt ra hiệu cầu cứu. Cô làm như không thấy, cùng Vương Chấn Hưng ngồi xem TV trong phòng khách một lúc, rồi hai người thì thầm to nhỏ với nhau.

Hứa Du Nhu có chút do dự, liếc nhìn Tần Dật đang quỳ trước bàn thời trong sảnh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

"Mẹ và ba con cần nói chuyện riêng, con cứ quỳ ở đây cho đàng hoàng. Nhớ là không được giở trò. Nếu tự ý đứng dậy mà không có sự cho phép của mẹ, thì mẹ sẽ không nhận con là con trai nữa!"

Vương Chấn Hưng và Hứa Du Nhu cùng đi về phía phòng ngủ. Khi đi ngang qua Tần Dật, còn cố ý trêu chọc.

"Mẹ, hai người muốn nói chuyện gì vậy?" Tần Dật thắc mắc.

"Chuyện người lớn, con nít đừng có hỏi lung tung." Hứa Du Nhu đáp, khuôn mặt ửng đỏ.

Tần Dật nghi ngờ, thầm nghĩ: 'Họ Vương chắc chắn là cố tình đi vào phòng, rồi lén lút quan sát mình. Hễ mình nhúc nhích là ông ta sẽ xuất hiện, nói mình không nghe lời, không quỳ tử tế, rồi lấy cớ từ con. '

Càng nghĩ, Tần Dật càng cảm thấy suy đoán của mình có lý.

'Tuyệt đối không thể để ông ta đắc ý, nếu không chẳng phải mình quỳ oan uổng, còn gọi ông ta là ba một cách vô ích sao?'

Mặc dù đầu gối đã hơi ê ẩm, nhưng nhờ có mười năm tu luyện chân khí, Tần Dật vẫn có thể gắng gượng. Dù có quỳ đến sáng mai thì hai chân cũng chỉ hơi tê cứng, vận động một chút là sẽ ổn.

Nghĩ thông suốt, Tần Dật lẳng lặng quỳ im, không nhúc nhích.

Một lúc sau, từ trong phòng ngủ truyền ra những âm thanh kỳ lạ. Tần Dật kinh ngạc, trợn tròn mắt.

"Họ Vương, tao liều mạng với màyyy!"

Tần Dật tức giận, định đứng dậy xông vào phòng ngủ để nói chuyện phải trái với Vương Chấn Hưng. Nhưng đầu gối vừa rời khỏi mặt đất, cậu ta chợt nhận ra điều gì đó.

'Nếu mình đứng dậy thì sẽ trúng kế của ông ta. Ông ta sẽ có cớ chính đáng để từ con. Vậy chẳng phải mình đã chịu uất ức vô ích sao?'

'Hơn nữa, họ Vương không biết đã làm chuyện đó với mẹ bao nhiêu lần rồi, đâu phải mới lần đầu... '

Tần Dật kịp thời nhìn thấu mưu kế của Vương Chấn Hưng, đành kìm nén ý định xông vào, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, muốn khóc. Bởi vì trong lòng Tần Dật, Hứa Du Nhu luôn là hình mẫu đoan trang dịu dàng, cậu ta không ngờ bà lại...

[ Kí chủ khiến tâm lý nhân vật chính Tần Dật bị tổn thương, nhận được 50 điểm phản công! ]

[ Kí chủ khiến tâm lý nhân vật chính Tần Dật bị tổn thương, nhận được 50 điểm phản công! ]...

"Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách..."

Khi tâm lý gần như sụp đổ, Tần Dật bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, bắt đầu niệm Tâm Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận