Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 470: Thẩm Hân Đồng cầu cứu trợ giúp (2)

"Ngoài vẽ tranh ra, tôi..." Thẩm Hân Đồng vắt óc suy nghĩ, muốn tìm ra thứ gì đó có giá trị trên người mình để trao đổi với Vương Chấn Hưng. Nhưng sau một hồi lâu, cô vẫn không thể nghĩ ra được gì.

Tiền bạc là thứ trực tiếp nhất, nhưng Vương Chấn Hưng lại không thiếu tiền.

Mà trình độ vẽ tranh mà cô vẫn luôn tự hào, trong mắt Vương Chấn Hưng cũng không có gì đặc biệt xuất sắc.

"Được rồi, cuộc trò chuyện kết thúc tại đây." Vương Chấn Hưng liếc nhìn đồng hồ trên tay, chiếc đồng hồ nổi tiếng do Phùng Thiến Thiến tặng, thể hiện bản thân đang rất bận rộn.

Nói xong, anh bước về phía trước và chậm rãi rời đi.

Thẩm Hân Đồng đứng im tại chỗ, sốt ruột. Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một ý tưởng, cô chạy đến trước mặt Vương Chấn Hưng.

"Tôi." Thẩm Hân Đồng ngập ngừng.

"Có ý gì?" Vương Chấn Hưng nhướng mày.

"Ngoại hình của tôi... cũng coi như không tệ." Thẩm Hân Đồng đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời, lộ ra khuôn mặt mộc xinh đẹp động lòng người, nói:

"Chỉ cần anh giúp tôi, tôi... tôi có thể làm bạn gái anh."

Vương Chấn Hưng thầm thở phào, rốt cuộc cũng nói vào trọng tâm rồi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Cô cảm thấy tôi là loại người đó sao?"

"Đương nhiên không phải, mọi người ở Thanh Linh đều biết anh là người đàn ông chính trực, chứ không phải là kẻ lăng nhăng." Thẩm Hân Đồng vội vàng lắc đầu, dường như muốn nhìn thấu ánh mắt bình tĩnh, sáng ngời của Vương Chấn Hưng, nói tiếp:

"Dưới gầm trời này có quá nhiều người cần giúp đỡ, cho dù anh là người tốt, cũng không thể giúp hết được. Mà anh không phải là không muốn giúp tôi, chỉ là thiếu một lý do chính đáng. Người gặp nạn, phải tự cứu lấy mình trước, tôi nói có đúng không?"

Thẩm Hân Đồng nói xong, im lặng chờ đợi câu trả lời của Vương Chấn Hưng.

"Nói thật, em nói rất có đạo lý, hơn nữa em cũng rất thú vị." Vương Chấn Hưng nghe xong liền mỉm cười. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Hân Đồng, anh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt thanh tú của cô."Như vậy, bắt đầu từ bây giờ, em chính là người của anh rồi."

"Ah?" Thẩm Hân Đồng ngẩn người một lúc,"Anh nghiêm túc thật à?"

"Bất cứ lúc nào anh cũng có thể thay đổi chủ ý." Vương Chấn Hưng mỉm cười.

"Tốt, theo những gì anh vừa nói, em... em từ nay về sau sẽ là người của anh." Thẩm Hân Đồng vẫn chưa chắc chắn anh đang đùa hay là nói thật, nhưng dù là trường hợp nào, đồng ý trước cũng không có gì sai.

Bởi vì nếu chần chờ thêm nữa, anh đột nhiên thay đổi ý định thì cô thật sự sẽ không có hi vọng được giúp đỡ.

Đương nhiên, nguyên nhân chính khiến Thẩm Hân Đồng nhanh chóng đưa ra quyết định là bởi vì khi nghe câu nói "Bắt đầu từ bây giờ, em là người của anh" trái tim cô không hề phản kháng mà thậm chí còn có chút vui mừng.

"Vậy đi với anh nhé."

Vương Chấn Hưng thay đổi hướng, đi về phía phòng vẽ tranh của Lưu Chí Huy.

Thẩm Hân Đồng ngẩn ngơ một lát, rồi nở nụ cười rạng rỡ, bước theo sau lưng Vương Chấn Hưng.

Trong phòng vẽ tranh, Lưu Chí Huy vẫn đang tức giận vì bị Thẩm Hân Đồng ngăn cản chuyện tốt, để tên coi tiền như rác chạy mất.

Lúc này, ông ta đột nhiên nhìn thấy Vương Chấn Hưng quay trở lại.

"Vương tổng, anh thay đổi ý định rồi à?" Lưu Chí Huy mặt mày u ám, nhanh chóng nở nụ cười. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hân Đồng đi theo sau lưng Vương Chấn Hưng, nụ cười của ông ta đột nhiên tắt ngấm, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

"Trả lại bức tranh cho chủ nhân của nó, đồng thời công khai xin lỗi Thẩm Hân Đồng." Vương Chấn Hưng trực tiếp nói rõ mục đích đến.

"Tôi biết Vương tổng thích lấy việc giúp đỡ người khác làm việc vui. Nhưng dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, mong Vương tổng cho tôi chút mặt mũi, đừng nhúng tay vào chuyện này." Lưu Chí Huy cười trừ nói.

"Tôi hiện tại không phải đang thương lượng với ông. Tôi đã nói rồi, nếu ông không làm theo thì tự gánh hậu quả đi." Vương Chấn Hưng không muốn phí lời.

Khí thế mạnh mẽ, lại thêm việc sử dụng tâm thuật nhiếp.

Lưu Chí Huy không dám phản kháng, mặt xám xịt nói: "Tôi... tôi sẽ làm theo."

Ánh mắt Vương Chấn Hưng nhìn về phía Thẩm Hân Đồng đang ngẩn ngơ phía sau,"Không phải em định đợi anh cầm giúp em đấy chứ?"

"Không, không phải." Thẩm Hân Đồng phản ứng lại, hơi xúc động bước đến trước bức tranh, vô cùng cẩn thận cầm khung tranh lên.

Lưu Chí Huy không dám hé răng, một chữ cũng không dám nói.

Cứ như vậy, Vương Chấn Hưng ung dung dẫn Thẩm Hân Đồng rời khỏi phòng vẽ tranh.

Tâm trạng u ám mấy ngày nay của Thẩm Hân Đồng như được nắng ấm xua tan.

Cảm giác có ai đó để dựa vào, thật sự rất tốt.

Lưu Chí Huy trước kia bắt nạt cô là học sinh nghèo, ngang nhiên trộm tác phẩm của cô, còn tỏ ra mình cao quý hơn người.

Nhưng trước mặt Vương Chấn Hưng, ông ta lại khúm núm nịnh bợ, thậm chí còn không dám nói to.

Cha nuôi và mẹ nuôi của Thẩm Hân Đồng đã đi xa vài năm, cô đột nhiên nhận được sự quan tâm và bảo vệ đã lâu không được nhận. Trong nhất thời, mũi cô cay cay, cố gắng nhịn nhưng lại không thành, nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận