Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 66: Cạm bẫy thành công (2)

Vương Chấn Hưng đưa Tần Dật đến một ngôi chùa chưa hoàn thiện gần đó.

Ngôi chùa này mới xây được hơn một nửa, bởi vì nhà đầu tư đột ngột phá sản nên dự án bị đình trệ.

Chùa mới được xây, không nhận hương khói của tín đồ.

Đương nhiên, chuông lớn không nhiễm hương khói nên có thể dùng để khắc phù văn nguyền rủa.

Tần Dật lấy bút lông và chu sa đã chuẩn bị trước, bắt đầu vẽ phù trong chiếc chuông lớn.

Khoảng ba phút sau, Tần Dật đã vẽ xong.

Vương Chấn Hưng nhìn hoa văn uốn lượn bên trong chuông lớn cùng với một vài ký tự cổ xưa.

Mấy ký tự cổ đó có vẻ như là ngày tháng năm sinh.

Còn những đường nét hoa văn kia thì anh nhìn không hiểu.

"Đơn giản vậy thôi sao? Có phải chỉ cần ghi bừa ngày tháng năm sinh của một người, xong thêm mấy cái hoa văn này vào là có thể làm người đó xui xẻo?" Vương Chấn Hưng rất khiêm tốn học hỏi, thầm nghĩ có thể lén vẽ cho Tần Dật một cái hay không.

Tần Dật nghe vậy thì bật cười: "Chú Vương, chú đừng thấy cháu vẽ trông có vẻ dễ mà tưởng là dễ thật, thực tế phải học rất nhiều mới có thể nắm vững được những cái này, không phải chỉ bắt chước người khác là được đâu. Người có chút thiên phú cũng phải mất mười tám năm mới có thể thành thạo."

"Mười tám năm mới thành thạo... Tiểu Dật, hình như cháu mới có mười tám tuổi thôi mà?" Vương Chấn Hưng hỏi.

"Cháu thuộc dạng thiên tài, chưa tới ba tháng đã thông thạo!" Tần Dật vô cùng tự hào.

"Mẹ cháu đỉnh thật đấy, sinh được một đứa con thông minh như vậy." Vương Chấn Hưng bật ngón cái khen ngợi, nhưng nửa câu đầu là khen thật còn nửa câu sau là giả.

"Chú Vương, chú có muốn học không? Nếu chú muốn học thì cháu có thể dạy chú, nhưng mà chú phải ở chỗ Lâm..." Tần Dật muốn làm một giao dịch với Vương Chấn Hưng.

"Không muốn." Không để cho Tần Dật nói xong, Vương Chấn Hưng đã lập tức từ chối.

Bây giờ anh không có thời gian học, mà có thời gian đi chăng nữa thì Tần Dật cũng sẽ không thật lòng dạy anh.

Thế thì nói làm cái mẹ gì nữa.

Tần Dật đen mặt, nhưng vẫn bất chấp nói: "Chú Vương, không phải trước kia thư ký của chú đã kết bạn Wechat với cháu rồi sao? Hồi chiều cháu nhắn tin cho cô ấy nói chuyện phiếm thì phát hiện cô ấy đã chặn cháu rồi, chú có thể giúp cháu kết bạn lại với cô ấy không?"

Vương Chấn Hưng vỗ vai Tần Dật, nghiêm túc nói: "Tiểu Dật, chú đã tìm cơ hội giúp cháu rồi, tự cháu không nắm chắc cơ hội thì tìm chú cũng vô ích. Tiểu Lâm chỉ là thư ký của chú, chú chỉ có thể yêu cầu cô ấy trên phương diện công việc, còn về cuộc sống cá nhân thì chú có quyền gì mà can thiệp vào, đúng không?"

"Chuyện này..." Tần Dật nghẹn họng, không tìm được lý do phản bác.

"Được rồi, chú sẽ lén tìm người đưa quà mừng đám cưới cho Hàn Kiệt. Cháu còn trẻ, đừng có lúc nào cũng nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ. Nếu có thời gian thì gọi điện cho mẹ, cơ thể mẹ cháu... có chút không khỏe." Vương Chấn Hưng lại nói.

"Cái gì! Mẹ cháu ốm rồi?"

Sau khi nghe Vương Chấn Hưng nói như vậy, Tần Dật sửng sốt.

"Haiz, nói ra thì cũng tại chú cả." Vương Chấn Hưng thở dài, trên mặt có vẻ tự trách.

"Chú Vương, chú đã làm gì mẹ cháu rồi? Sao mẹ cháu lại sinh bệnh vậy?" Tần Dật cảnh giác hỏi.

"Tối hôm qua chú đến nhà cháu thông cống thoát nước, không cẩn thận làm vỡ ống, mẹ cháu đứng bên cạnh nhìn, giúp chú chuyển dụng cụ các thứ, vô tình bị làm ướt, sáng nay nghe chị ấy nói hình như là bị cảm lạnh rồi." Vương Chấn Hưng nói.

Tần Dật thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình nghĩ hơi quá. Chú Vương mắc bệnh kia thì sao có thể xảy ra chuyện gì được?

"Chú Vương, kỹ năng của chú kém quá, thế mà mẹ cháu còn khen chú biết làm đủ thứ, biết sửa bóng đèn, sửa vòi nước, đặc biệt còn biết thông cống thoát nước, hình như là hơi đánh giá cao chú rồi." Tần Dật phàn nàn.

"Lỡ thôi, lỡ thôi." Vương Chấn Hưng mỉm cười.

Tần Dật lấy di động ra, lập tức gọi điện cho Hứa Du Nhu.

"Mẹ, con nghe chú Vương nói mẹ cảm thấy không khỏe đúng không?" Điện thoại vừa được kết nối, Tần Dật đã hỏi ngay.

"Chú Vương của con đã nói gì với con rồi?" Ở đầu dây bên kia, Hứa Du Nhu đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì giật mình, kinh ngạc hỏi.

Tần Dật thuật lại lời Vương Chấn Hưng vừa nói.

"Đúng vậy, không sai, mẹ bị cảm lạnh." Hứa Du Nhu nghe xong vội vàng đáp lại.

"Mẹ, lát nữa con về thăm mẹ." Tần Dật nói.

"Không cần đâu, con cứ yên tâm làm việc ở nhà máy đi, không cần lo cho mẹ, mẹ chỉ bị cảm lạnh chút thôi, chú Vương đã mua thuốc kháng viêm giảm đau giúp mẹ rồi, uống một hai ngày là khỏi." Hứa Du Nhu lập tức ngăn cản.

"Cảm lạnh thì dùng thuốc kháng viêm giảm đau làm gì?" Tần Dật nghi ngờ.

Hứa Du Nhu nghe xong cũng hết hồn hết vía, thầm trách bản thân sơ ý quá.

"Ngoài bị cảm ra thì mẹ cháu còn bị té đập đầu gối, thế nên chú có mua thêm thuốc kháng viêm giảm đau."

Vương Chấn Hưng ở bên cạnh bình tĩnh giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận