Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 57: Đã cho quá nhiều (1)

"Đúng là như vậy không sai, nhưng Hàn tổng đã quên mất một việc, đó chính là mỗi người đều có giới hạn của mình." Vương Chấn Hưng nói.

"Một tháng một ngàn vạn." Hàn Mi vươn một ngón tay trắng nõn thon dài.

Vẻ mặt Vương Chấn Hưng bình thản, không để ý đến con số chị ta đưa ra, ngược lại có chút thất thần, ánh mắt rơi xuống ngón tay của Hàn Mi.

Có một chuyện anh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.

Hứa Du Nhu và Hàn Mi đều không có thói quen để móng tay dài, cũng không làm móng gì cả.

Lâm Khả Khanh và Phùng Thiến Thiến lại trái ngược, không những để móng dài mà còn làm bộ móng vô cùng đẹp.

Phụ nữ càng lớn tuổi càng không thích để móng tay dài sao?

Vương Chấn Hưng có chút tò mò.

"Một tháng ba ngàn vạn." Hàn Mi thấy Vương Chấn Hưng không động đậy gì, vì vậy tăng thêm giá.

"Chị có hơi xem thường Vương Chấn Hưng tôi rồi đấy." Vương Chấn Hưng cười haha, tiếp tục thưởng thức trà.

Trà Vũ Di Đại Hồng Bào chính tông đắt đỏ như vậy, không dễ gì có thể uống được, phải thưởng thức nhiều một chút.

Một tháng ba ngàn vạn rất nhiều sao?

Cũng nhiều lắm đấy.

Nhưng dù thế nào anh cũng là ông chủ của công ty thị giá mấy tỷ.

Nếu như để người khác biết, vì ba ngàn vạn một tháng này mà đi làm tình nhân nhỏ cho người ta, vậy chẳng phải sẽ bị người người chê cười sao?

"Một tháng năm ngàn vạn." Ngực Hàn Mi hơi phập phồng, trong cảm xúc xuất hiện chút dao động rất nhỏ.

Nếu không tính mua xe và mua nhà, một năm chị ta cũng chỉ dùng khoảng năm ngàn vạn.

"Tiền không phải vạn năng đâu." Vương Chấn Hưng nhìn Hàn Mi một cái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

"Một tháng bảy ngàn vạn!" Hàn Mi cắn chặt răng, cảm thấy có chút áp lực.

Một tháng bảy ngàn vạn, một năm chính là tám trăm bốn mươi triệu.

7000 vạn = 70 triệu, 1 năm 70x12=840 triệu.

Mặc dù chị ta là người phụ nữ giàu nhất Thanh Linh, nhưng đa số đều là bất động sản, vốn lưu động không hề nhiều.

Hoặc nói chính xác hơn, đa số người giàu đều không có quá nhiều vốn lưu động trong tay.

Cứ lấy Vương Chấn Hưng ra làm ví dụ.

Anh nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn Chấn Hưng.

Giá trị tầm khoảng trên dưới tám trăm triệu.

Nhưng dòng tiền có thể trực tiếp lấy ra trong tay, số cao nhất cũng không thể vượt quá hai ngàn vạn.

"Vương Chấn Hưng tôi làm người ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không vì tiền mà bán đứng bản thân, Hàn Mi, chị từ bỏ đi." Vương Chấn Hưng cười khẩy, xem thường.

"Chín ngàn vạn!" Hàn Mi có chút gấp gáp. Chị ta nhất định phải có được người đàn ông trước mắt này.

"Hàn Mi, chị cho rằng tôi chưa từng nhìn thấy tiền sao?"

"Một trăm triệu!"

"Có một số chuyện, không thể cưỡng cầu."

"Một tháng, một trăm hai mươi triệu, khả năng của tôi có hạn, thật sự không thể nhiều hơn được nữa."

"Chị thắng!"

Vương Chấn Hưng giơ ngón cái lên với Hàn Mi.

Vốn dĩ anh không muốn bán đứng bản thân vì tiền, nhưng Hàn Mi thật sự cho quá nhiều.

Một tháng một trăm hai mươi triệu, một năm chính là một tỷ bốn trăm bốn mươi bốn triệu!

Tập đoàn Chấn Hưng đó của anh, thị giá vỏn vẹn chỉ có hơn một tỷ mà thôi!

"Cậu đồng ý rồi?" Hàn Mi vui vẻ.

"Không thể từ chối lòng tốt của Hàn tổng được, nếu tôi còn không đồng ý, vậy là quá không nể mặt chị rồi. Nhưng tôi có vài điều kiện, hy vọng Hàn tổng có thể đáp ứng." Là một người làm ăn, Vương Chấn Hưng đương nhiên muốn tranh thủ kiếm được quyền lợi tốt nhất trong việc giao dịch.

"Cậu nói thử xem, chỉ cần không quá đáng, tôi có thể đồng ý với cậu." Nhiều tiền như vậy cũng chịu cho rồi, Hàn Mi cũng không quan tâm đối phương đưa ra nhiều hơn vài cái điều kiện.

"Thứ nhất, chị không được can thiệp vào cuộc sống của tôi. Thứ hai, không được công khai chuyện của chúng ta. Thứ ba, mỗi tuần tôi chỉ có thời gian mười tiếng đồng hồ là của chị." Vương Chấn Hưng vươn ra ba ngón tay, nói ra ba điều kiện.

"Hai cái trước không thành vấn đề, điều kiện cuối cùng tôi muốn sửa một chút, đổi thành mười lăm tiếng." Hàn Mi nắm trong tay một tập đoàn lớn như Phong Hoa, thời gian rảnh rỗi không hề nhiều, đồng thời cũng không hy vọng đối phương chen chân vào cuộc sống của mình, ít nhất là, tạm thời không muốn anh bước vào.

Sau khi nói xong, Hàn Mi ngẫm nghĩ, lại bổ sung nói: "Còn nữa, thời hạn là một năm, sau một năm, chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa."

Thời gian một năm, kiểu gì mà chẳng chán?

Hàn Mi không muốn sau này mỗi năm đều chi ra một khoản kếch xù hơn một tỷ tư đâu.

"Khoan đã, tôi còn muốn thêm một điều kiện." Vương Chấn Hưng cũng nói.

"Cái gì?" Hàn Mi nhíu mày.

"Trà Vũ Di Đại Hồng Bào chính tông này của chị, tặng tôi vài cân." Vương Chấn Hưng mỉm cười.

Hàn Mi không khỏi trợn mắt một cái: "Cái này là lấy ra để tiếp khách quý, lúc đầu tổng cộng cũng chỉ mua về được có hai cân, hơn nữa đã dùng hết một ít, tôi chỉ có thể cho cậu nhiều nhất là một cân."

"Một cân thì một cân vậy." Vương Chấn Hưng miễn cưỡng gật đầu, sau đó cười vươn tay: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Hàn Mi có chút vui vẻ, lại có chút buồn bực, sau khi dừng một chút, vươn tay ra bắt tay với Vương Chấn Hưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận