Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 504: Lập uy

Dạ Nhiêu tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn, tu vi lại thấp, tự nhiên không thể giữ bình tĩnh khi ở trong trường hợp này.

Ngược lại với Dạ Nhiêu, Vương Chấn Hưng lại tỏ ra khá tùy ý, thậm chí còn đánh giá những người xung quanh. Những người này anh đều chưa từng gặp mặt, nhưng có một người phụ nữ lại thu hút sự chú ý của anh.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, có nét tương đồng với Dạ Nhiêu, toát lên vẻ quyến rũ yêu kiều, nhưng có phần trưởng thành và từng trải hơn Dạ Nhiêu, ước chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi.

Trong khi Vương Chấn Hưng đánh giá mọi người, thì những người khác cũng đang âm thầm đánh giá anh, thậm chí còn nhỏ giọng bàn tán.

"Sao trên người tên kia không hề có chút dao động chân khí nào vậy? Có vẻ không đơn giản."

"Xem ra là cao thủ mà Vạn Độc Giáo mời đến. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của Vạn Độc Giáo, có thể mời được nhân vật lợi hại như vậy, chắc hẳn là sử dụng pháp môn che giấu khí tức đặc biệt nào đó."

"Nhiều thế lực như vậy, chắc chắn phải chia bớt một phần lợi ích. Vạn Độc Giáo hiện tại quá yếu rồi, có bọn họ hay không cũng chẳng khác gì."

"Đồng ý."...

"Đáng ghét, sớm biết đã không đi xe của anh." Dạ Nhiêu căng thẳng đến mức toát mồ hôi, cô hạ giọng nói với Vương Chấn Hưng.

Do trên đường hơi tắc nghẽn nên đến muộn một chút.

"Không phải vẫn còn chỗ sao?" Vương Chấn Hưng chỉ vào mấy chỗ trống phía trước.

"Chúng ta ngồi ở hàng ghế cuối là được rồi, đừng có ý đồ ngồi lên phía trên." Nói xong, Dạ Nhiêu dẫn Vương Chấn Hưng đi về phía hàng ghế cuối cùng.

"Tiểu Độc Nữ, chỗ này có người rồi."

Bên cạnh hàng ghế cuối cùng, một người đàn ông trung niên dáng người thô kệch lên tiếng.

Hắc Tâm lão ma còn có biệt danh là Lão Độc Vật, chỉ là ít ai dám gọi thẳng mặt như vậy. Dạ Nhiêu là thánh nữ của Vạn Độc Giáo, bị gọi là Tiểu Độc Nữ cũng là điều bình thường.

Chỉ là cách gọi này ít nhiều có phần xúc phạm.

Dạ Nhiêu nghe vậy, nghiến răng ken két nhưng không dám phát tác, đành liếc mắt tìm kiếm chỗ trống khác.

"Tiểu Độc Nữ, ở đây không có chỗ cho cô đâu. Nếu cô muốn ngồi, có thể ngồi lên đùi ta." Gã đàn ông trung niên thô kệch kia không chút che giấu dục vọng trong mắt, nói với Dạ Nhiêu.

Dạ Nhiêu tức đến tái mặt, siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ sau này luyện thành độc công lợi hại, nhất định phải độc chết tên khốn kiếp này trước.

Những người thuộc thế lực Ma đạo khác đều ôm tâm lý xem kịch vui.

Vương Chấn Hưng liếc nhìn sắc mặt Dạ Nhiêu, biết đã đến lúc mình ra tay. Dù sao nếu không làm gì, chắc chắn bọn họ sẽ không được yên ổn tham gia cuộc nghị sự này, cũng không thể nào biết được thông tin liên quan đến di tích.

Vương Chấn Hưng nắm lấy cổ tay Dạ Nhiêu, kéo cô ra sau lưng mình, sau đó nhìn gã đàn ông thô kệch kia, lạnh lùng nói: "Là ngươi tự mình cút đi, hay là để ta ném ngươi ra ngoài?"

"Khẩu khí thật lớn! Ngươi nghĩ ngươi là Hắc Tâm lão ma sao? Dám nói chuyện với ta như vậy." Gã đàn ông cười khẩy.

Những người xung quanh nghe vậy cũng cười ồ lên.

[ Điểm hảo cảm của nữ chính Dạ Nhiêu với ký chủ + 10, tổng điểm hảo cảm hiện tại là 0 ]

"Đừng manh động, hắn tên là Diêm Thiết, nổi tiếng với công phu luyện thể, là cao thủ ẩn thế có tiếng tăm trong giới ma đạo, anh chưa chắc đã thắng được hắn đâu." Dạ Nhiêu vội vàng kéo tay Vương Chấn Hưng, truyền âm nói.

"Vừa rồi cô rõ ràng rất tức giận, chẳng lẽ không muốn dạy dỗ hắn một trận sao?" Vương Chấn Hưng quay đầu lại, thản nhiên lên tiếng, hoàn toàn không sợ bị người khác nghe thấy.

Những người xung quanh nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn anh.

Dạ Nhiêu sợ đến mức chân run lên, thầm mắng: "Anh truyền âm cho tôi là được rồi, nói thẳng ra như vậy làm gì!"

"Chỗ này là địa bàn của người khác, đừng gây chuyện nữa." Dạ Nhiêu truyền âm, ánh mắt bất giác liếc nhìn người đàn ông trung niên nho nhã đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trong lòng tràn đầy kiêng kị và sợ hãi.

"Cô vẫn còn quá trẻ, đến giờ vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao? Hiện tại không phải ta gây chuyện, mà là bọn họ muốn loại bỏ Vạn Độc Giáo." Vương Chấn Hưng liếc nhìn khắp lượt, trực tiếp vạch trần cục diện trước mắt, sau đó nhìn Dạ Nhiêu, nói tiếp:

"Chỉ là, lũ người này toàn là cáo già, chỉ có tên ngốc này nhảy ra làm bia đỡ đạn. Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải tốn công chọn người."

"Ngươi tìm chết!" Diêm Thiết giận dữ đập bàn, đứng phắt dậy, tung một quyền mang theo tiếng nổ vang trời đánh úp về phía Vương Chấn Hưng.

Chỉ là, cú đấm tưởng chừng như hung mãnh kia lại bị một bàn tay chặn đứng một cách dễ dàng. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy "rắc" một tiếng, cánh tay Diêm Thiết đã bị bẻ gãy, cổ họng cũng bị Vương Chấn Hưng siết chặt.

"Kiếp sau đầu thai nhớ mang theo đầu óc." Vương Chấn Hưng thản nhiên nói, sau đó đột ngột siết mạnh tay.

Diêm Thiết thậm chí còn chưa kịp cầu xin tha thứ, đã tắt thở tại chỗ.

Vương Chấn Hưng thản nhiên rút khăn ăn trên bàn ra lau tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận