Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 54: Ông chủ đúng là một người tốt bụng (2)

"Mẹ, chỗ này là cửa lớn công ty, chúng ta đừng chặn đường."

Lâm Khả Khanh kéo mẹ đi qua một góc bên cạnh cửa lớn, để tránh Vương Chấn Hưng đi ngang qua nhận ra, cố tình quay lưng lại, giả làm đà điểu.

Một loại tâm lý trốn tránh hiện thực. Khi đà điểu gặp nguy hiểm, sẽ giấu cái đầu của mình đi, cho rằng không nhìn thấy là sẽ an toàn, người ta gọi kiểu tâm lý này là "giả làm đà điểu".

"Ấy, chàng trai trẻ, cậu cũng làm việc ở đây à?"

Sau lưng truyền đến giọng nói vui vẻ của mẹ.

Lâm Khả Khanh khó hiểu, len lén quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy mẹ đã đi đến trước mặt ông chủ Vương Chấn Hưng của mình, vẻ mặt tươi cười.

"Dì, trùng hợp vậy sao, thế mà lại gặp được dì ở đây." Vương Chấn Hưng cũng cười chào hỏi một tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bóng lưng quen thuộc trong góc cửa.

Dáng người Lâm Khả Khanh xuất chúng, cho dù chỉ là bóng lưng cũng đã vô cùng đẹp, đồng thời cũng có độ nhận diện cực cao.

Theo cách nói dân gian chính là dễ sinh đẻ.

Vương Chấn Hưng vừa nhìn liền nhận ra ngay.

Lưu Phương xuất hiện ở nơi này, chắc chắn có liên quan đến Lâm Khả Khanh.

Nhưng mà Vương Chấn Hưng giả vờ như không biết, chỉ cười cười nói chuyện với Lưu Phương.

"Đúng vậy, thật khéo quá đi, con gái tôi cũng làm việc ở đây." Lưu Phương cảm thấy vô cùng trùng hợp, sau khi kinh ngạc nói xong, đột nhiên hạ thấp giọng, thật cẩn thận hỏi: "Chàng trai trẻ, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"

"Dì muốn hỏi chuyện gì cứ hỏi đi." Vương Chấn Hưng hào phóng nói.

"Con người ông chủ của công ty này thế nào?" Lưu Phương nhỏ giọng hỏi.

"Trong lòng nhân viên, con người anh ta cũng xem như khá tốt." Vương Chấn Hưng thành thật nói.

Trong mắt nhân viên của Tập đoàn Chấn Hưng, hình tượng của Vương Chấn Hưng rất ngay thẳng, là một ông chủ vô cùng tốt.

"Ý tôi là, ông chủ của công ty này, có phải là một tên quỷ háo sắc không?" Lưu Phương cũng chẳng muốn vòng vo nữa, sợ lòng vòng quá lâu nên dứt khoát hỏi thẳng.

Vương Chấn Hưng vẫn chưa trả lời, Lâm Khả Khanh ở phía sau đã vội vàng đến ngăn cản.

"Mẹ, đừng hỏi nữa, anh ta chính là ông chủ của con." Lâm Khả Khanh cảm thấy hôm nay vô cùng mất mặt, cúi đầu không dám nhìn Vương Chấn Hưng.

"Chàng trai trẻ này chính là ông chủ của con?" Vẻ mặt Lưu Phương đầy kinh ngạc.

"Mẹ, mẹ đừng gọi lung tung nữa, gì mà chàng trai trẻ, ông chủ của con chỉ nhỏ hơn mẹ có vài tuổi thôi!" Lâm Khả Khanh vội vàng sửa lại.

Lưu Phương nghe vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Có điều nhìn Vương Chấn Hưng thật sự rất trẻ, cũng không thể trách bà hiểu lầm được.

"Tiểu Lâm, hóa ra đây là mẹ của cô." Vương Chấn Hưng nghe thấy Lâm Khả Khanh xưng hô với Lưu Phương như vậy, đúng thời điểm mà bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đúng vậy ông chủ." Lâm Khả Khanh gật đầu.

"Hèn chi cô lại xinh đẹp như vậy, thì ra là vì có một người mẹ đẹp thế này." Vương Chấn Hưng cảm thán.

Lời này làm cho Lưu Phương và Lâm Khả Khanh đều đỏ mặt.

"Cậu cứ nói đùa, tôi lớn tuổi như vậy, trên mặt có nhiều nếp nhăn, làm sao được xem là xinh đẹp." Lưu Phương đỏ mặt xua tay.

"Không thể nói vậy, người đẹp từ bên trong chứ không chỉ bề ngoài, con thấy cốt cách này của dì, liền biết lúc dì còn trẻ chính là một cô gái xinh đẹp." Vương Chấn Hưng khen một cách thực tế.

Lưu Phương vừa nghe lời này liền vui vẻ, thậm chí còn có chút tự hào.

Lúc bà còn trẻ quả thực là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn!

Nếu không cũng sẽ không sinh được đứa con gái xinh đẹp như Lâm Khả Khanh.

"Đúng rồi, dì đến đây có việc gì sao?" Vương Chấn Hưng lại hỏi.

"Không... Không có gì, chỉ là thuận đường ghé xem nơi làm việc của Khả Khanh nhà tôi thôi." Lưu Phương ấp úng nói.

Vương Chấn Hưng biết bà đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần.

"Khả Khanh, con ở đây làm việc cho đàng hoàng, mẹ cũng phải đi làm đây." Lưu Phương thấy nơi cửa lớn này người đến người đi, sợ trì hoãn việc con gái đi làm, chuẩn bị chào tạm biệt.

"Chị, nếu như chị có việc, vậy tôi không mời chị lên lầu nữa." Vương Chấn Hưng khách sáo nói.

"Đừng gọi chị, cứ gọi tôi là dì đi, gọi tôi là dì." Lưu Phương vội vàng sửa lại xưng hô của Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng ngẩn người, chợt hiểu ý cười cười, nói với Lâm Khả Khanh: "Tiểu Lâm, cô tiễn mẹ cô đi, đi làm trễ một chút cũng không sao."

"Vâng, cảm ơn ông chủ." Lâm Khả Khanh gật đầu thật mạnh, nhanh chóng đưa mẹ cô đến trạm xe buýt.

"Mẹ, sao mẹ biết ông chủ của con?"

Trên đường đi, Lâm Khả Khanh tò mò hỏi.

Lưu Phương liền kể chuyện lần trước gặp Vương Chấn Hưng.

"Ông chủ quả nhiên là một người tốt, đến người không quen biết cũng sẵn lòng giúp đỡ." Hình tượng của Vương Chấn Hưng trong lòng Lâm Khả Khanh lại càng cao lớn vĩ đại hơn.

[ Độ hảo cảm của Lâm Khả Khanh với ký chủ +5, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 60 (mến mộ) ]

[ Ký chủ ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện, nhận được 300 điểm phản công, giá trị may mắn của vai chính Tần dật -30, giá trị may mắn của ký chủ +30! ]

Vừa mở cửa phòng làm việc ra, Vương Chấn Hưng liên tục nhận được hai tin nhắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận