Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 307: Nói chuyện đêm khuya (2)

"Mình cũng không mong đợi gì, chỉ là muốn làm bạn với anh ấy, dù sao tình hình của mình cậu cũng biết." Giọng điệu của Phương Uyển Tình mang theo chút tự ti.

"Xem ra điều kiện của anh ta rất tốt, đến mức khiến cậu có suy nghĩ như vậy, nhưng cậu chỉ có hôn ước trên danh nghĩa, chẳng tính là gì, đợi đến khi hai người thật sự tiến thêm một bước, anh ta phát hiện ra chuyện này, chỉ sẽ cảm thấy vui mừng, tuyệt đối sẽ không xem thường cậu." Chu Ngưng Nhiên phân tích.

"Phụ nữ đã kết hôn quả nhiên khác biệt, nói chuyện cũng không ngại ngùng..." Phương Uyển Tình ngẩn người ra một lúc, mới hiểu được ý của cô.

Sau khi hắng giọng, cô nói: "Cậu thật sự cảm thấy mình có hi vọng?"

"Sao lại không có? Tự tin một chút mới tốt! Với nhan sắc và vóc người của cậu, có mấy gã đàn ông không động lòng chứ?" Chu Ngưng Nhiên đáp lại lời Phương Uyển Tình.

"Mình đã quyết định ly hôn với Thẩm Phong rồi. Ngày mai mình sẽ đi chuẩn bị đơn ly hôn." Phương Uyển Tình nói.

"Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là trò hề, nên kết thúc thôi. Hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, đừng mãi chờ đợi người đàn ông chủ động." Chu Ngưng Nhiên, nhớ đến hoàn cảnh của mình, liền khích lệ bạn, không muốn Phương Uyển Tình đi vào vết xe đổ của cô.

Bản thân Chu Ngưng Nhiên ngày ấy đã quá nhu nhược, mãi chờ đợi người ấy chủ động, nên mới rơi vào tình cảnh ràng buộc trên danh nghĩa như hiện tại. Dù hiện tại vẫn cảm thấy hạnh phúc, nhưng tận sâu trong tim, cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Mình nhớ rõ là Lục Tiểu Phàm mặt dày theo đuổi cậu mà?" Phương Uyển Tình tinh ý nhận ra sự chua xót ẩn giấu trong lời nói của bạn.

"Bây giờ đang nói vấn đề của cậu, không phải của mình." Chu Ngưng Nhiên muốn chuyển hướng sự chú ý.

"Giữa cậu và Lục Tiểu Phàm có vấn đề gì sao?" Phương Uyển Tình không buông tha, tiếp tục truy vấn.

"Mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện dài dòng lắm." Chu Ngưng Nhiên lảng tránh.

"Vậy nói ngắn gọn đi."

"Mình... mình khát nước, đi rót cốc nước đã." Chu Ngưng Nhiên do dự có nên kể cho Phương Uyển Tình nghe hay không, cô bật đèn ngủ, đứng dậy đi ra ngoài rót nước.

"Có nên kể cho cô ấy biết không?" Chu Ngưng Nhiên vừa suy nghĩ, vừa bước về phía phòng khách.

Lúc đi qua hành lang, một cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

Từ đó bước ra một người đàn ông.

"Ông xã... sao anh lại ở đây?!" Chu Ngưng Nhiên kinh ngạc, buột miệng thốt lên.

"Anh cũng muốn hỏi em, sao em lại ở đây?" Vương Chấn Hưng mỉm cười.

Thực ra anh đã nghe thấy động tĩnh từ lâu, hơn nữa còn dùng khả năng Thấu Thị để biết Chu Ngưng Nhiên đã đến. Thậm chí anh còn biết cả nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và Phương Uyển Tình.

Việc anh cố tình đợi lúc Chu Ngưng Nhiên đi rót nước để gặp cô là hoàn toàn có chủ ý.

Bởi vì Vương Chấn Hưng biết rõ đêm nay sẽ không yên bình, đối mặt với Chu Ngưng Nhiên là điều khó tránh khỏi, chi bằng sớm gặp mặt để cô khỏi bất ngờ.

"Người phụ nữ anh nói cứu trên đường, chính là Phương Uyển Tình bạn em à?" Chu Ngưng Nhiên nhớ đến câu chuyện hồi tối với Vương Chấn Hưng, lúc này mới phản ứng kịp.

Vương Chấn Hưng gật đầu: "Thật trùng hợp, không ngờ hai người lại là bạn."

"Anh không sao chứ?" Chu Ngưng Nhiên quan tâm hỏi, quan sát anh từ đầu đến chân.

"Trong điện thoại đã nói với em rồi, anh không sao, chẳng lẽ lại lừa em?" Vương Chấn Hưng lắc đầu.

"Vậy thì tốt."...

Hai người đứng nói chuyện nhỏ ở hành lang một lúc.

"Em không dám nói chuyện của chúng ta với Uyển Tình, chúng ta cứ giả vờ như không quen biết nhé." Chu Ngưng Nhiên nói.

"Rõ rồi." Vương Chấn Hưng gật đầu.

Chu Ngưng Nhiên rót nước xong, trở về phòng của Phương Uyển Tình.

Hai người chuẩn bị tiếp tục câu chuyện dang dở.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Phương Uyển Tình vang lên.

Là Phương Hồng Văn gọi tới.

Phương Uyển Tình do dự có nên nghe máy hay không.

Muộn thế này rồi, cha cô gọi điện thoại tới, chắc chắn là có chuyện gì đó. Cô đoán có lẽ là Thẩm Phong đã mách lẻo với ông.

Nhưng trốn tránh không phải là cách hay. Việc để Vương Chấn Hưng ngủ lại nhà chính là muốn mượn chuyện này để chấm dứt vở kịch hôn nhân với Thẩm Phong.

Hít sâu một hơi, Phương Uyển Tình bắt máy.

"Ba nghe Thẩm Phong nói con đưa một người đàn ông lạ về nhà, có chuyện này phải không?" Phương Hồng Văn hỏi qua điện thoại.

"Đúng vậy, có chuyện này." Phương Uyển Tình lùi bước, sau đó lấy hết can đảm nói tiếp.

"Con và Thẩm Phong đã kết hôn rồi, sao con lại làm ra chuyện như thế này?! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ba còn mặt mũi nào nữa!" Phương Hồng Văn tức giận nói.

"Lúc ba giấu mẹ đi gặp cố nhân, sao ba không nghĩ đến mặt mũi?" Phương Uyển Tình phản bác.

Phương Hồng Văn nghe xong liền sững người, sau đó mặt đỏ bừng, biện minh: "Tình huống của ba khác, nói con cũng không hiểu đâu."

Sau một hồi lúng túng, ông nói tiếp: "Ba biết con sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn, chắc là con chỉ muốn doạ Thẩm Phong thôi. Con mau bảo người đàn ông đó rời khỏi nhà đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận