Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 53: Ông chủ đúng là một người tốt bụng (1)

Nói đến đây, bà cảm thấy có hơi sai, sửa lời: "Dù sao thì loại chuyện này mẹ cũng thấy nhiều rồi."

"Mẹ, có phải là mẹ thấy trên phim truyền hình không?" Lâm Khả Khanh có chút buồn bực.

"Phim truyền hình cũng dựa trên đời thực, con mới đi làm có mấy ngày mà sếp con đã dễ dàng chuyển con lên làm chính thức, còn trả cho con 70 vạn một năm, này còn là sếp bình thường sao? Trước khi lầm đường lạc lối, tốt nhất là con nên nghỉ làm công việc này đi, đổi một công việc khác!" Lưu Phương nói có sách mách có chứng.

"Mẹ, bầu không khí trong công ty rất tốt, các đồng nghiệp cũng rất thân thiện, không phải nơi chướng khí mịt mù gì, mẹ tin con đi!" Lâm Khả Khanh tận tình giải thích.

"Hừ, mẹ con ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, đừng có cố gạt mẹ, chuyện này không thể thương lượng, mẹ không mong con kiếm nhiều tiền, chỉ hi vọng con thành thật chút, không cần đi đường ngang lối tắt, mai mẹ sẽ đích thân đi từ chức với con!"

Lưu Phương không để lại khoảng trống thương lượng.

Một bữa cơm sinh nhật ngon lành cứ như vậy trôi qua trong sự không thoải mái.

Ăn tối xong, Lưu Phương dọn dẹp đống bát đĩa rồi ở trong phòng xem phim truyền hình.

Bộ phim truyền hình tình cờ kể về một cô gái trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường lên thành phố dốc sức làm việc, sau đó lầm đường lạc lối, ở bên một ông chú béo tai to mặt lớn.

Lưu Phương không khỏi thay Lâm Khả Khanh vào trong tình huống phim, tức sôi máu, nghiến răng nghiến lợi tắt TV, không thèm xem bộ phim truyền hình mà mình yêu thích thường ngày nữa.

—-

Buổi sáng ngày tiếp theo.

Lâm Khả Khanh khẽ khàng thức dậy, muốn giấu mẹ lén lút đi làm.

Không ngờ mẹ Lưu Phương còn dậy sớm hơn.

Lâm Khả Khanh vừa đi ra khỏi phòng mình, đã nhìn thấy mẹ ngồi ở phòng khách, thậm chí ngay cả bữa sáng cũng đã làm xong.

"Mau ăn sáng đi, ăn xong mẹ đi với con đến công ty từ chức." Lưu Phương xụ mặt nói.

Lâm Khả Khanh bất đắc dĩ, sau khi chậm rì rì ăn xong bữa sáng, cô và mẹ đi đến trạm xe buýt gần đó đợi xe buýt.

Lúc đang đợi xe buýt, Lâm Khả Khanh cầu cho trên đường bị kẹt xe.

Lâm Khả Khanh biết mẹ chỉ xin nghỉ phép một ngày, theo lý mà nói sáng sớm hôm nay đã phải trở về nhà của chủ thuê rồi, không thể trì hoãn quá lâu.

Nếu như trên đường kẹt xe, nói không chừng mẹ sẽ đổi ý, không đến công ty với cô nữa.

Nhưng điều khiến Lâm Khả Khanh có chút thất vọng chính là, hôm nay không hề xảy ra tình trạng kẹt xe trong giờ cao điểm.

Xe buýt vô cùng suôn sẻ đến dưới trạm xe buýt gần tòa nhà Tập đoàn Chấn Hưng.

"Mẹ, công ty con ở bên đó, đi theo con đi." Lâm Khả Khanh muốn đi vòng một đường xa, vì vậy chỉ cho mẹ một hướng ngược lại.

Nhưng mà, từ nhỏ Lâm Khả Khanh đã có một thói quen, chính là ngón tay sẽ không tự giác được mà vẽ vòng tròn trên áo lúc nói dối.

Lưu Phương là một người mẹ, đương nhiên hiểu rõ con gái.

Bà không để ý đến lời con gái nói, mà hỏi người qua đường, đường đi đến Tập đoàn Chấn Hưng.

Người qua đường nhiệt tình chỉ đường cho Lưu Phương.

Lưu Phương nói cảm ơn với người qua đường, sau đó tức giận đánh vào mông con gái: "Con bé chết tiệt, học thói xấu rồi phải không? Đến mẹ con mà cũng dám gạt?"

Trước đây thường xuyên làm việc đồng áng, sức lực của Lưu Phương cũng không nhỏ.

Một cái đánh này không hề nhẹ.

Lâm Khả Khanh chịu đau, vừa cảm thấy mất mặt, lại cảm thấy oan ức.

Cô đã lớn như vậy rồi, mẹ lại vẫn cứ đánh mông cô như lúc còn nhỏ.

Nhưng mà, cô là một đứa con hiếu thảo, cho dù có bị mẹ đánh thì vẫn âm thầm chịu đựng, thậm chí cũng không cãi lại.

Rất nhanh, Lưu Phương đã dẫn Lâm Khả Khanh đến bên dưới tòa nhà Tập đoàn Chấn Hưng.

Lâm Khả Khanh có thẻ công tác, đương nhiên có thể thuận lợi đi vào trong.

Nhưng Lưu Phương không phải nhân viên ở đây, bị bảo vệ cản lại.

"Mẹ, công ty không cho người nhà tùy tiện vào, mẹ còn phải trở về nhà của chủ thuê nấu cơm, hay là mẹ đi trước đi, nếu không chủ thuê tức giận, không chừng sẽ đuổi việc mẹ đấy." Lâm Khả Khanh muốn khuyên mẹ lùi bước.

"Mẹ ở đây chờ nửa tiếng, ông chủ của con cũng phải đi làm, mẹ không tin không đợi được cậu ta." Lưu Phương dựa vào cửa lớn không đi.

Lâm Khả Khanh nghe vậy, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng ông chủ đến công ty muộn một chút.

Chỉ cần mẹ đợi đến lúc hết kiên nhẫn, đương nhiên sẽ rời đi.

Nhưng vào lúc Lâm Khả Khanh xuất hiện ý nghĩ này trong đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông khí chất mạnh mẽ, thân hình cao lớn đi về hướng bên này.

Trời ơi, sao hôm nay ông chủ lại đi làm sớm vậy!

Lâm Khả Khanh có chút sụp đổ.

Cô cố gắng nghĩ cách giải quyết, bỗng nhiên nhận ra một chuyện.

Mẹ cũng đâu quen biết ông chủ của mình?

Chỉ cần mình không nói, mẹ cũng sẽ không nhận ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận