Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 462: Chủ trì hoa đán

Nghe xong, nụ cười trên mặt Cố Phi Dao dần biến mất, cô cảm thấy có chút thất vọng.

"Sao thế, không vui sao?" Vương Chấn Hưng đưa tay lên véo má cô, cảm nhận làn da mềm mại, khiến anh không muốn buông tay.

"Có phải anh không coi em là bạn gái hay không?" Cố Phi Dao hờn dỗi nói.

"Đương nhiên là có rồi."

"Vậy sao anh lại nói với em những lời như vậy."

"Nếu em không hài lòng với mức phí ký kết hợp đồng, vậy em cứ nói đi."

"Nhiêu đây là được rồi." Cố Phi Dao duỗi một ngón tay ra.

"Một trăm triệu?" Vương Chấn Hưng thăm dò hỏi.

"Một tệ."

"Em suy nghĩ kỹ chưa? Đừng có hối hận đấy." Vương Chấn Hưng đoán Cố Phi Dao sẽ không yêu cầu quá nhiều, nhưng con số này khiến anh có chút sững sờ.

"Em đã sớm tự do về tài chính rồi, vốn dĩ chẳng có hứng thú gì với việc kiếm tiền. Hơn nữa, cho dù anh có cho em bao nhiêu tiền, sau này cũng chỉ là của hồi môn của em, trừ khi... trừ khi anh không có ý định cưới em." Cố Phi Dao rầu rĩ nói.

"Làm sao có thể, đương nhiên là anh muốn cưới em rồi." Vương Chấn Hưng vội vàng nói.

"Thật sao?" Trên mặt Cố Phi Dao hiện rõ vẻ nghi ngờ.

Vương Chấn Hưng đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, đột nhiên rung động trong lòng, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đẹp mắt, chậm rãi mở ra trước mặt Cố Phi Dao.

Bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương lớn, lấp lánh ánh sáng.

Cố Phi Dao sững sờ, nước mắt bỗng chốc ứa ra.

Ban ngày, Cố Phi Dao nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay Hứa Du Nhu, cô khao khát có một ngày bản thân cũng có thể nhận được nhẫn kim cương từ bạn trai. Nhưng cô không ngờ rằng, ngày này lại đến nhanh như vậy.

"Đây... đây thực sự là tặng cho em sao?" Cố Phi Dao hoảng hốt như đang mơ, khó tin vào mắt mình.

"Đương nhiên rồi." Vương Chấn Hưng lấy chiếc nhẫn kim cương ra.

Cố Phi Dao vui mừng đến rơi lệ, đưa ngón áp út tay trái ra. Vương Chấn Hưng đeo nhẫn vào cho cô, phát hiện nó rất hợp với cô. Lúc trước đi mua nhẫn kim cương cho Hứa Du Nhu, anh đã mua hẳn mười chiếc. Phụ nữ bên cạnh anh hầu như đều có ngón tay khá mảnh mai, nên cũng không chênh lệch nhiều. Do đó kích cỡ của những chiếc nhẫn kim cương này không khác biệt lắm.

"Vừa vặn thật đấy." Cố Phi Dao đưa tay ra, vui vẻ nói.

"Em thích là tốt rồi."

"Đây có được xem như cầu hôn không?"

"Đương nhiên là tính, nhưng mà về thời gian kết hôn..."

"Em hiểu, chuyện này anh cứ sắp xếp, em chờ gả cho anh là được." Cố Phi Dao biết rõ tổ chức hôn lễ không hề đơn giản. Dù sao thì ngoại trừ chị Vân Vận, còn có Mộ Linh Nhi chưa từng gặp mặt.

"Em có thể hiểu cho anh, thật tốt quá." Vương Chấn Hưng sau khi vẽ "bánh" thành công, cảm thấy rất an tâm.

Cùng với giá trị may mắn và hào quang phản diện ngày càng cao, độ dễ dàng tha thứ và tiếp nhận của nữ chính cũng ngày càng tăng. Không cần giống như trước kia, cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng, luôn lo lắng mâu thuẫn nội bộ.

Đương nhiên, dù cho là như vậy thì lập tức ngả bài chắc chắn là không được, chỉ có thể tuần tự từng bước một, từng bước thăm dò, bằng không vẫn sẽ dẫn lửa tự thiêu mình.

"Anh cũng tặng nhẫn kim cương cho chị Vân Vận và Linh Nhi kia rồi sao?" Cố Phi Dao nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên là tặng em trước." Vương Chấn Hưng nói.

Nghe vậy, Cố Phi Dao nhảy cẫng lên, trong lòng thầm nghĩ bản thân quả nhiên được cưng chiều hơn một chút, cô mỉm cười dịu dàng tiếp tục ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên tay.

"Ồ, kiểu dáng nhẫn này, sao em cảm thấy hơi quen mắt nhỉ?" Cố Phi Dao nghi hoặc nhìn Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng khựng lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Anh là đàn ông, không hiểu rõ phụ nữ các em thích kiểu dáng nhẫn như thế nào, nên đã tìm một người có kinh nghiệm để tham khảo ý kiến."

"Là Hứa Du Nhu, CEO của công ty anh à?" Cố Phi Dao nói.

"Đúng vậy, sao em biết?" Vương Chấn Hưng mỉm cười.

"Nhẫn kim cương trên tay cô ấy, hơi giống cái này của em." Cố Phi Dao nói.

"Nếu em không thích, hôm nào anh đi đổi cái khác cho em nhé?"

"Không cần đâu, bạn trai của em rất có mắt nhìn, chiếc nhẫn kim cương này rất đẹp, em rất thích."

Hai người thân mật trò chuyện.

Lúc này, Cố Phi Dao nhận được một cuộc điện thoại. Trước đó, cô đã tham gia ghi hình một chương trình âm nhạc của Đài truyền hình Thanh Linh. Bây giờ bản dựng thử đã được chỉnh sửa xong, nên muốn gửi cho cô xem qua. Nếu Cố Phi Dao có chỗ nào không hài lòng, giai đoạn sau sẽ được sửa chữa và điều chỉnh, sau đó mới phát sóng chính thức.

"Haiz, đau đầu quá, đêm hôm khuya khoắt rồi còn phải xử lý công việc." Bị quấy rầy cuộc trò chuyện với người yêu, Cố Phi Dao hơi buồn bực.

"Em cứ lo công việc trước, không vội lúc này." Vương Chấn Hưng nghe loáng thoáng, thậm chí nhận ra giọng người phụ nữ đang nói chuyện với Cố Phi Dao có hơi quen tai.

"Ừm, chắc không lâu đâu." Cố Phi Dao đáp lại, sau đó hỏi: "Anh có muốn tránh mặt không?"

"Người gọi điện cho em là ai?" Vương Chấn Hưng nhân cơ hội hỏi.

"Chủ trì hoa đán của Đài truyền hình Thanh Linh, tên cô ấy là Phùng Thiến Thiến, anh đã nghe qua bao giờ chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận