Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 94: Dương Nguyệt Thiền (2)

Sáng hôm sau.

[ Nữ phụ Hứa Du Nhu tăng 1 điểm độ hảo cảm với ký chủ, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 92 (tình sâu nghĩa nặng không thay đổi) ]

Sau khi tập thể dục buổi sáng, Vương Chấn Hưng tinh thần sảng khoái, rời khách sạn.

Đi được vài bước, anh chợt nhớ tới điều gì đó nên đã mở mắt thấu thị lên kiểm tra phòng của Dương Nguyệt Thiền.

Thế nhưng phòng đã chẳng còn ai. thậm chí cả đồ dùng cá nhân của Dương Nguyệt Thiền cũng đã bị mang đi.

Rõ ràng Dương Nguyệt Thiền đã trả phòng rồi.

Vương Chấn Hưng cũng không vội lo.

Lúc Dương Nguyệt Thiền đăng kí nhận phòng, chắc chắn đã để lại thông tin cá nhân rồi.

Mà cả khách sạn này là thuộc quyền sở hữu của Hàn Mi.

Chỉ cần Vương Chấn Hưng muốn, anh có thể biết được cả nơi ở của Dương Nguyệt Thiền, không sợ bỏ lỡ cô ấy.

Vì đã thông báo trước với tài xế, Vương Chấn Hưng vừa ra khỏi khách sạn thì đã có chiếc Roll-Royce Phantom đến đón, di chuyển đến nhà của Đường Thanh Nhã.

Đường Thanh Nhã mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, khuôn mặt được trang điểm mỏng, trên tai mang bộ trang sức ngọc bích của nhà cô, khi bước đi, đôi bông tai đung đưa nhẹ nhàng, trong sáng lại lấp lánh, chỉ cần một cái nhíu mày hay nụ cười mỉm cũng khiến lòng người rung động.

Sau khi ngồi vào sau xe, Đường Thanh Nhã và Vương Chấn Hưng bắt đầu trò chuyện về những kiến thức đổ thạch, sau đó cũng không biết đã đến bãi đổ thạch của Đường Gia từ lúc nào.

Trong toàn bộ quá trình ấy, chỉ có Đường Thanh Nhã hết lòng với cuộc trò chuyện, ngược lại Vương Chấn Hưng thì không chú ý được bao nhiêu, chỉ dành thời gian vào việc nhìn ngắm Đường Thanh Nhã...

"Chú Vương, chú nhớ hết những điều cháu vừa nói chứ?" Sau khi xuống xe, Đường Thanh Nhã không quên hỏi lại, muốn biết được Vương Chân Hưng đã nghe bao nhiêu.

"Nhớ, nhớ hết." Dù một chữ Vương Chấn Hưng cũng không nhớ, nhưng vẫn gật đầu liên tục.

"Vậy chúng ta đi đến chỗ đổ thạch đi." Đường Thanh Nhã cười rạng rỡ, dẫn đầu bước đi.

Lúc này mới chín giờ sáng, chỉ có khoảng ba khách hàng ở bãi đổ thạch.

Lúc đến nơi đổ thạch, Vương Chấn Hưng trực tiếp kích hoạt mắt thấu thị lên một số viên thạch thô gần nhất.

"Cắt thử khối này trước đi."

Chỉ mất vài giây, Vương Chấn Hưng trực tiếp chỉ vào một viên thạch thô gần bên chân, nói với Đường Thanh Nhã.

Đường Thanh Nhã nhìn qua, với nhận định của cô ây, cô ấy đoán là viên thạch này có khả năng sẽ lỗ vốn.

Giá của viên thạch thô là mười ngàn.

Ước chừng ngọc bên trong đá không vượt quá bảy ngàn.

Nhưng khi thấy vẻ mặt hứng khởi của chú Vương, Đường Thanh Nhã cũng không ngăn cản, không muốn làm anh mất hứng.

Vương Chấn Hưng và nhà họ Đường không chỉ có mối quan hệ thân thiết, mà anh còn có ơn cứu mạng Đường Chính.

Đương nhiên Đường Thanh Nhã rất biết ơn anh.

Không chỉ là một viên thạch thô trị giá mười ngàn, ngay cả khi chú Vương muốn mở tất cả các viên thạch thô trị giá hàng triệu, Đường Thanh Nhã cũng không nhíu mày một cái.

Một người thợ đi đến, ôm viên thạch đặt dưới máy cắt.

Một tiếng ồn chói tai vang lên, lớp vỏ màu nâu tối của viên thạch bị cắt ra.

Không mất nhiều thời gian, một khối ngọc bích có độ thuần khiết cao liền lộ ra.

"Tiểu Nhã, viên này là lỗ hay lãi nhỉ?"

Vương Chấn Hưng giả vờ không hiểu, hỏi Đường Thanh Nhã.

Đây cũng không phải là lần đầu anh đổ thạch, mặc dù hiểu biết không nhiều, những thạch tốt hay xấu vẫn phân biệt được.

Khi biết mắt mình đã nhìn nhầm, Đường Thanh Nhã có chút buồn phiền, những tâm trạng ấy chỉ là thoáng qua, cô ấy nhanh chóng nhìn về phía Vương Chấn Hưng, mỉm cười chúc mừng.

"Giá ban đầu của viên thạch này là mười ngàn, chú Vương lời ít nhất cũng được năm chục ngàn, khởi đầu rất tốt đấy ạ."

"Đều là do tiểu Nhã dạy tốt." Vương Chấn Hưng cười lớn, sau đó tùy ý chỉ vào một viên có giá ba mươi ngàn, nói với người thợ đang đợi ở bên cạnh.

"Cắt viên này đi."

"Được, ông chủ." Người thợ hét to một tiếng, ngay lập tức làm việc, chỉ sau vài phút, một khối thạch cao cấp lại lộ ra.

Đường Thanh Nhã há hốc mồm, có chút ngạc nhiên, thế này thì may mắn quá rồi, không ngờ mở hai viên liên tiếp đều có lời.

Vương Chấn Hưng tiếp tục chọn lựa.

Chọn từng viên một thì quá chậm, vì vậy anh quyết định chọn mười viên cùng một lúc.

"Chú Vương, cho dù là chọn củ cải trắng cũng phải nhìn lại mấy lần, chú chọn như vậy thì trăm phần trăm sẽ lỗ mất!"

Đường Thanh Nhã nghe nói tay Vương Chấn Hưng rất đen, vất vả lắm mới may mắn thắng được hai lượt, sợ làm như thế sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm đổ thạch của Vương Chấn Hưng nên liền khuyên nhủ anh.

"Hôm nay trước khi ra đường chú đã thắp nhang thờ tổ tiên, giờ có thể may mắn như này chắc chắn là do tổ tiên phù hộ, vì vậy chú phải tranh thủ tận dụng cơ hội này thôi!" Vương Chấn Hưng nói, chà xát hai tay lại với nhau.

Nhìn vẻ mê tín của người này, Đường Thanh Nhã không biết nên khóc hay nên cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận