Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 325: Chuẩn bị cho buổi gặp gỡ.

"Giúp tôi làm việc thứ hai", Thẩm Phong gõ gõ quầy hàng, lần nữa đánh thức Lý Mộ Đà đang ngủ gật.

"Lại là chữa bệnh vì ai?" Lý Mộ Đà hỏi.

"Giúp một ông già sắp chết, kéo dài ít nhất ba năm tuổi thọ", Thẩm Phong nói.

"Chỉ cần tình huống của ông ấy không quá kém, kéo dài ba năm tuổi thọ không phải vấn đề", Lý Mộ Đà giọng điệu tự tin, tiếp lời, rồi lại nói tiếp: "Không bằng cậu nói luôn việc thứ ba đi, tôi làm một thể cho cậu".

"Việc thứ ba còn chưa có", Thẩm Phong đối với chuyện này vẫn xem là tương đối hệ trọng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng để cho Lý Mộ Đà nhúng tay vào.

"Khi nào?"

"Buổi tối hôm nay, tôi sẽ đến sớm để đón ông", Thẩm Phong xoay người, quay lưng nói với Lý Mộ Đà.

Dứt lời, hắn hướng ra ngoài tiệm thuốc.

Lấy điện thoại di động ra, Thẩm Phong gọi điện cho Phương Nhất Duy, ông nội của Phương Uyển Tình.

"Ông nội, trước đây con có nói con quen biết một vị thần y. Buổi tối con đưa lão ta đến xem cho ông", Thẩm Phong nói qua điện thoại.

"Không cần phiền toái, thần y Thanh Linh ông đều đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng với tình huống của ông, họ đều bó tay hết cách", Phương Nhất Duy trong giọng điệu mang theo ý suy sụp của tuổi già.

"Chưa hẳn đâu ông nội, không biết ông đã từng nghe qua một thầy thuốc tên Lý Mộ Đà chưa?" Thẩm Phong nói.

"Lý Mộ Đà..." Phương Nhất Duy ngẫm nghĩ một chút, rồi như nhớ ra điều gì: "Từng nghe qua, nhưng nghe nói mười năm trước bởi vì một số chuyện, ông ấy đã thề không làm nghề y nữa".

"Chính là vị Lý thần y này, con và ông ấy là chỗ quen biết cũ, ông ấy đã đáp ứng con ra tay kéo dài tuổi thọ cho ông nội", Thẩm Phong nói.

Phương Nhất Duy nghe xong liền vui mừng, sắc mặt ảm đạm tức khắc lộ ra chút hồng hào khỏe mạnh: "Tốt! Thật là tốt quá rồi, cháu rể thật có bản lĩnh, thế mà lại quen biết Lý thần y, vậy con hỏi Lý thần y lúc nào rảnh, ông sẽ qua đón".

"Không cần, con đã nói trước với Lý Mộ Đà, tối nay sẽ đến xem cho ông", Thẩm Phong đáp.

"Vậy ông sẽ ở nhà bày tiệc tối, chờ đợi các con trở về", Phương Nhất Duy vui vẻ nói.

"Uyển Tình buổi tối cũng sẽ cùng đến", Thẩm Phong nói thêm.

"Vậy thì tốt quá, ông cũng đã lâu chưa gặp Uyển Tình. Đúng rồi, hai đứa chung sống thế nào rồi?"

"Cũng... cũng tốt ạ", Thẩm Phong cười gượng. ...

Buổi tối.

Lúc gần tan tầm, Phương Uyển Tình lái xe đến bên ngoài tòa công sở tập đoàn Chấn Hưng. Dừng xe bên đường, cô bấm số của Vương Chấn Hưng.

"Vương tiên sinh, chào anh, tôi là Phương Uyển Tình, không quấy rầy anh chứ?" Phương Uyển Tình ôn hòa hỏi qua điện thoại.

"Không, tôi cũng chuẩn bị tan ca", Vương Chấn Hưng trả lời.

"Vậy anh sau khi tan ca có hẹn gì không?" Phương Uyển Tình hơi câu nệ.

"Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, không cần vòng vo", Vương Chấn Hưng nói.

"Tôi đã đề cập chuyện ly hôn với Thẩm Phong, nhưng anh ta muốn tôi đến nhà ông nội nói chuyện. Ông nội tôi rất coi trọng việc gia đình hòa thuận, mà Thẩm Phong lại rất biết nịnh nọt, ông nội có ấn tượng tốt về anh ta".

"Tôi hiểu ý cô, muốn tôi đến nói chuyện với ông nội cô, chuyện này không vấn đề, tôi đã đồng ý cô rồi", Vương Chấn Hưng nói.

"Vâng, tôi đang ở dưới công ty của anh", Phương Uyển Tình nói.

Sau khi cúp máy, Vương Chấn Hưng rời khỏi tòa nhà Tập đoàn Chấn Hưng, đi sang bên đường. anh nhìn thấy Phương Uyển Tình đang mỉm cười đứng bên cạnh chiếc Maserati.

cô làn da trắng nõn như tuyết, mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, gió nhẹ thoảng qua nâng tà váy, phác họa ra tư thế hoàn mỹ, khiến người ta tim đập thình thịch. Chỉ tiếc là, thần sắc cô quá lạnh lùng.

Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy hình bóng của Vương Chấn Hưng, thần sắc lạnh lùng như băng tuyết tan rã, lộ ra nụ cười nhàn nhạt rung động lòng người.

Vương Chấn Hưng ánh mắt sáng lên, bước nhanh về phía cô.

"Vương tiên sinh, chúng ta đi luôn chứ?" Đưa ngón tay thon dài trắng nõn vén lọn tóc mai bị gió thổi, Phương Uyển Tình nhẹ giọng hỏi Vương Chấn Hưng.

"Không vội, chuyện ly hôn của cô không thể sơ suất", Vương Chấn Hưng nói.

"Tất nhiên là tôi muốn ly hôn, anh có biện pháp gì sao?" Phương Uyển Tình lộ vẻ vui mừng.

"Chúng ta đến tiệm thuốc", Vương Chấn Hưng cười thần bí, mở cửa xe, bước vào ghế lái.

Phương Uyển Tình vội vàng ngồi vào xe, lái xe đến một tiệm thuốc gần đó.

Trên xe, Vương Chấn Hưng lấy điện thoại ra, soạn một đoạn văn bản. Khi đến tiệm thuốc, anh đưa cho nhân viên dựa theo đó bốc thuốc và nấu chín ngay tại tiệm.

"Uống đi", Vương Chấn Hưng đưa chén thuốc đã nấu chín đến trước mặt Phương Uyển Tình.

"Tôi sợ uống thuốc nhất..." Phương Uyển Tình thần sắc lạnh lùng lộ ra chút biểu cảm đáng thương.

"Không đắng đâu, cô uống một ngụm sẽ biết", Vương Chấn Hưng cười nói.

Phương Uyển Tình sắc mặt dịu đi, bưng bát thuốc lên, thử nhấp một ngụm. Vị ngọt ngào nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, quả nhiên không hề đắng. cô liền uống cạn bát thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận