Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 109: Tranh nhau diễn xuất

Vương Chấn Hưng quan sát một chút, Đường Thanh Nhã lập tức cụp mắt xuống, sau đó dùng cánh tay nhỏ nhắn có hơi rung bưng ly rượu của mình lên, nhấp một ngụm.

Hương vị của rượu vang đỏ vô cùng đậm đà, dư vị kéo dài.

Chỉ là lúc này Đường Thanh Nhã đang căng thẳng bất an, căn bản không thể thưởng thức một cách đàng hoàng.

"Chú Vương, sao chú không uống vậy?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đường Thanh Nhã nhìn Vương Chấn Hưng, mỉm cười nói.

"Rượu ngon đương nhiên phải thưởng thức tỉ mỉ." Vương Chấn Hưng cười, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm, nhắm mắt từ từ thưởng thức hương vị.

Có được mười năm chân khí, năng lực kháng độc mạnh hơn người thường rất nhiều.

Có lẽ Đường Thanh Nhã cũng lo lắng lượng thuốc quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, nên không bôi lên nhiều.

Đừng nói chỉ chạm đến một mép nhỏ của ly rượu, cho dù có liếm hết xung quanh ly rượu anh cũng sẽ không bị hôn mê.

Nhìn thấy động tác nuốt rượu vang đỏ xuống của Vương Chấn Hưng, lúc này Đường Thanh Nhã mới âm thầm thở phào một hơi.

Tiếp sau đó, Vương Chấn Hưng nói chuyện, ăn cơm, thưởng thức rượu với Đường Thanh Nhã một cách rất tự nhiên.

Tầm nửa tiếng trôi qua, Vương Chấn Hưng giả vờ choáng váng đầu óc, che trán, sau đó nằm lên bàn ăn.

Mặc dù thuốc mê trên mép ly rượu gần như không màu không vị, nhưng uống trộn lẫn với loại rượu vang đỏ thượng hạng như vậy thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến hương vị.

Vương Chấn Hưng rất vui vì Đường Thanh Nhã không ngốc đến mức thêm vào trong rượu Romanee-Conti, phá hoại hương vị của rượu, mà là bôi lên mép ly.

Anh muốn xem thử, Đường Thanh Nhã muốn làm gì.

"Chú Vương?"

Thấy Vương Chấn Hưng đã ngã lên bàn ăn, Đường Thanh Nhã không cảm thấy bất ngờ, mà nhẹ giọng gọi lên một tiếng.

"Chú Vương?"

Sau khi gọi xong, đợi vài giây, không thấy trả lời.

Đường Thanh Nhã có hơi vui vẻ, đến bên cạnh Vương Chấn Hưng, cao giọng hơn một chút, gọi thêm lần nữa.

Vẫn không có ai trả lời như cũ.

"Xem ra là đã hoàn toàn ngất đi rồi." Đường Thanh Nhã vui vẻ tự nói chuyện một mình.

Tiếp sau đó, cô ấy hít sâu một hơi, cố gắng dùng hết sức kéo lê Vương Chấn Hưng như kéo cái cây lau nhà, cô ấy lúc đi lúc dừng, phải mất tận mười mấy phút mới kéo được Vương Chấn Hưng đến một căn phòng ngủ có phong cách toàn màu hồng.

Hết cách, thân hình Vương Chấn Hưng cao lớn, còn sức của cô ấy lại yếu, chỉ có thể dùng cách này.

Nhưng vậy lại khổ cho Vương Chấn Hưng, bị kéo đi một đường như vậy, làm cái mông của anh bị kéo đến nỗi sắp bốc khói luôn rồi.

Sau khi đến phòng ngủ, Đường Thanh Nhã lại gian nan khiêng Vương Chấn Hưng lên giường.

Sau khi làm xong những việc này, Đường Thanh Nhã mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

"Không lẽ con bé này muốn..."

Mặc dù Vương Chấn Hưng đang nhắm mắt, nhưng nhờ dị năng mắt thấu thị nên anh có thể xuyên qua mí mắt để nhìn được rõ mọi thứ xung quanh, trong lòng lập tức có một suy đoán.

Nhưng vào lúc anh đang mong ngóng trông chờ, Đường Thanh Nhã đột nhiên đi ra khỏi phòng ngủ.

Đợi đến lúc Đường Thanh Nhã quay lại lần nữa, đã là năm giờ sáng ngày thứ hai.

Đường Thanh Nhã nhẹ tay nhẹ chân bận rộn trong phòng ngủ, bố trí "hiện trường gây án".

Trong quá trình đó, anh nhìn thấy được cảnh tượng không nên nhìn nhưng vẫn muốn nhìn.

[ Độ hảo cảm của nữ chính Đường Thanh Nhã với ký chủ +5, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 65 (mến mộ) ]

Vương Chấn Hưng biết rõ đây là do thân hình hoàn hảo, đối với phụ nữ mà nói, thì đúng là ai nhìn cũng mê.

Sau khi bố trí hiện trường xong, Đường Thanh Nhã vò loạn tóc mình, nằm bên cạnh Vương Chấn Hưng.

Ánh nắng dịu dàng lúc sáng sớm, xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng rơi vào phòng ngủ.

"A!"

Một tiếng gào thét đề-xi-ben cao chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh lúc sáng sớm.

Vương Chấn Hưng bất đắc dĩ, làm bộ làm tịch xoa xoa trán, sau đó tỉnh dậy.

"Huhuhu..."

Quần áo Đường Thanh Nhã không chỉnh tề, xoa mắt khóc sướt mướt.

Vương Chấn Hưng bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.

Diễn xuất gì mà dở tệ, nói không chừng diễn viên quần chúng cấp thấp nhất nhìn thấy cũng nhịn không được mà phải phỉ nhổ.

Đường Thanh Nhã thật sự không có chút thiên phú nói dối và diễn xuất nào.

Có điều Vương Chấn Hưng không vạch trần cô ấy, hơn nữa còn quyết định phối hợp diễn với cô ấy.

"Tiểu Nhã, cháu... Sao lại thế này..."

Dụi mắt sau đó nhìn một lượt tình huống ở xung quanh, nhanh chóng đoán được đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt thay đổi dần từ mơ màng, ngờ vực, sợ hãi, hoang mang, từng tầng cấp độ đều vô cùng rõ.

Vậy mẹ nó mới gọi là diễn viên chuyên nghiệp chứ!

"Huhuhu, chú... Sao chú... Sao chú có thể đối xử với cháu như vậy, huhuhu..." Đường Thanh Nhã khóc lớn, nhưng lại không chảy được một giọt nước mắt nào.

Vương Chấn Hưng âm thầm chê bai, chú nói này, nếu cháu khóc không ra thì bôi chút nước ớt lên cũng được, nhìn cái bộ dạng này của cháu, chú thật sự rất khó để phối hợp diễn tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận