Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 439: Kiếm tiên tử, Bạch Di Ninh (2)

[ Sử dụng Thẻ Duyên Trần Thế Tục thành công, điểm hảo cảm của nữ chính Bạch Di Ninh dành cho ký chủ tăng lên 60, tổng điểm hảo cảm hiện tại là 60 (sự ngưỡng mộ) ]

[ Ký chủ ảnh hưởng đến hướng đi nội dung cốt truyện, đạt được 1000 điểm phản công! ]

"Một nghìn điểm phản công... còn không tệ, đã hồi vốn một trong phần mười rồi." Sau nhận được tin tức, Vương Chấn Hưng mặc tiếng nói.

Bên kia biệt thự.

"Sư phụ, người đã gặp anh ấy rồi?" Lãnh Thanh Hàn vô cùng cẩn thận hỏi Vân Thiển Thiển.

"Gặp rồi." Vẻ mặt Vân Thiển Thiển hơi hơi hơi phức tạp.

Lãnh Thanh Hàn phát giác đến khí tức sư phụ có chút hỗn loạn, phỏng đoán lúc hai người gặp mặt, có lẽ là xảy ra chuyện không vui sướng gì, thế là khuôn mặt ngưng trọng hỏi:

"Sư phụ có phải người xảy ra xung đột không hay với anh ấy, tiếp đó đánh... đánh rồi?"

Nghe Lãnh Thanh Hàn hỏi thăm, Vân Thiển Thiển vô thức có chút chột dạ, muốn bịa chuyện cho qua, nói rằng hai người không hề xảy ra xung đột.

Nhưng vừa nghĩ, nếu không có xung đột thì làm sao giải thích cho khí tức hỗn loạn của cô lúc này?

Chung quy không thể nói thật với Lãnh Thanh Hàn được. Vân Thiển Thiển vẫn muốn giữ thể diện, suy đi tính lại, bèn thuận thế nói: "Ta và cậu ta có giao thủ một phen."

"Quả nhiên là đánh nhau... Vậy ai chịu thiệt? Là anh ấy sao?" Lãnh Thanh Hàn có chút căng thẳng.

Sau khi Vân Thiển Thiển trở về, tu vi rõ ràng đã tiến bộ hơn, theo như Lãnh Thanh Hàn phỏng đoán, Vương Chấn Hưng chắc chắn không phải là đối thủ.

Huống chi lúc này khí tức của Vân Thiển Thiển rất hỗn loạn, có thể tưởng tượng ra được tình trạng của Vương Chấn Hưng nhất định rất thê thảm.

"Cậu ấy không sao, nể tình con nên ta không ra tay toàn lực, ngược lại là bị cậu... bị cậu ấy làm bị thương." Vân Thiển Thiển nói, sắc mặt có chút kỳ lạ.

"Vậy thì tốt..." Lãnh Thanh Hàn mừng rỡ trong lòng nhưng nhanh chóng che giấu đi, ân cần hỏi han: "Sư phụ, người không sao chứ?"

"Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là ổn." Vân Thiển Thiển lắc đầu.

"Sư phụ, cảm ơn người đã nương tay với anh ấy, người đối xử với con thật tốt, giống như... giống như mẹ của con vậy." Lãnh Thanh Hàn cảm kích nói.

"Mẹ..." Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Thiển Thiển cứng đờ, sửa lời: "Ta cũng chỉ hơn con vài tuổi, nếu con muốn xem ta là người thân thì gọi là tỷ tỷ là được rồi."

"Cũng được." Lãnh Thanh Hàn vui vẻ gật đầu.

Vân Thiển Thiển là sư phụ của cô ấy, cô ấy luôn quên mất tuổi tác thật sự của Vân Thiển Thiển.

"Thất sư muội, muội đã về rồi sao." Mộ Linh Nhi từ trong phòng đi ra, đến đại sảnh, nhìn thấy Vân Thiển Thiển, cô ngẩn người:

"Sao muội lại thế này? Bị thương rồi sao?"

"Sư bá, sư phụ và người kia tỷ thí, vì nương tay nên mới bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại." Lãnh Thanh Hàn giải thích.

"Nhưng ta ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, muội nhất định đã bị chảy máu, sao có thể nói là không có gì đáng ngại." Mộ Linh Nhi trầm mặt, tuy còn trẻ nhưng vẫn ra dáng sư tỷ, cẩn thận đánh giá Vân Thiển Thiển.

"Lục sư tỷ, tỷ cảm nhận nhầm rồi." Vân Thiển Thiển đỏ mặt, cực kỳ lúng túng.

"Không thể nào, ta chắc chắn là mình không sai, để ta xem muội bị thương ở đâu nào." Mộ Linh Nhi lo lắng nói.

"Cái đó... Lục sư tỷ, tỷ cảm nhận không sai, nhưng ta không phải bị thương, mà là vì... Lục sư tỷ, khi nào tỷ đến tuổi mười bảy mười tám sẽ hiểu, muội không tiện nói rõ." Vân Thiển Thiển nhanh trí nghĩ ra lý do.

"A, ta hiểu rồi." Mộ Linh Nhi phản ứng lại, cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Với cảnh giới Chu Thiên Thần Chiếu Công của Vân Thiển Thiển, không dễ gì bị thương chảy máu, trừ phi đứng im cho người ta đánh.

Điều này hiển nhiên là không thể nào.

Vậy thì chỉ có thể là lý do mà Vân Thiển Thiển vừa nói. ...

Quảng Lăng.

Ngoài trời mưa phùn lất phất.

Hôm nay là ngày Diệp Quân Lâm chôn cất cha của cậu ta, Diệp Duệ Minh.

Diệp Quân Lâm đau buồn nhìn linh cữu được hạ xuống huyệt mộ, theo từng nhát xẻng, đất vàng dần dần vùi lấp linh cữu.

Chẳng mấy chốc, một gò đất cao dần hiện ra.

Diệp Quân Lâm quỳ trước mộ, dập đầu ba cái, nước mắt rơi lã chã rồi mới đứng dậy rời đi.

Tô Minh đã chết, đại thù đã báo, Diệp Duệ Minh cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.

Trên đường về Diệp gia.

"Tiểu đồ đệ, cuộc đời của con còn rất dài, phải phấn chấn lên." Tiết Diệu Toàn mặc đạo bào trắng tinh, khí chất thoát tục như tiên.

"Người đã khuất, cha con trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy con như vậy." Bạch Di Ninh tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn không che giấu được vóc dáng cao ráo và vẻ ngoài xinh đẹp.

Bên cạnh, thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn sang dò xét, nhưng cũng chỉ dám liếc nhìn một cái rồi thôi. Bởi vì Bạch Di Ninh sở hữu khí chất sắc bén như kiếm, khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận