Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 91: Nếu cậu trẻ hơn một chút thì chắc chắn tôi sẽ gả con gái cho cậu (2)

Từ màn cứu chữa vừa rồi của Vương Chấn Hưng, Tần Dật có thể đoán được y thuật của anh không hề tệ, có lẽ chỉ kém một bậc so với mình.

Chẳng trách bệnh của Vương Chấn Hưng khỏi nhanh như vậy, xem ra chẳng liên quan gì đến thuốc của mình!

Hoặc là bệnh của Vương Chấn Hưng đã khỏi từ lâu, từ đầu đến giờ chỉ đang trêu đùa mình thôi!

Thậm chí, trước lúc mình quay trở lại, mẹ đã bắt đầu bị giày vò rồi...

Suy nghĩ kĩ càng những vấn đề này xong, Tần Dật vừa tức giận vừa thương mẹ mình vô cùng.

"Hừ, đàn ông có chơi có chịu, sao lại còn quỵt nợ nữa?" Đường Chính cười nhạo Tần Dật.

"Tôi không có quỵt, chỉ là..." Tần Dật vẫn còn muốn giải thích nhưng phát hiện có người kéo tay một cái, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm xưởng trưởng đang điên cuồng nháy mắt với mình.

"Anh Đường, thật xin lỗi, tôi thấy Tần Dật giỏi y thuật nên mới dẫn cậu ấy qua, nhưng không ngờ suýt chút nữa hại anh rồi." Xưởng trưởng Lâm xin lỗi.

"Mà thôi, nể mặt cậu, tôi không so đo với thằng nhóc này nữa." Đương nhiên Đường Chính không thể thật sự lấy mạng Tần Dật được, dù ông ấy có muốn thì pháp luật cũng không cho phép.

"Anh Đường đúng là người rộng lượng." Xưởng trưởng Lâm ngoài cười nhưng trong lòng lại có chút buồn bực.

Vốn dĩ hôm nay định đến nhà họ Đường kiếm một mối ân tình, chẳng ngờ không kiếm được ân tình mà còn ảnh hưởng tình cảm với Đường Chính.

Tuy Đường Chính không truy cứu, nhưng trải qua chuyện này, chắc chắn trong lòng sẽ có khúc mắc với mình.

"Còn không xin lỗi người ta?" Xưởng trưởng Lâm muốn cứu vãn một chút tình cảm với Đường Chính, cho nên nói với Tần Dật.

"Mặc dù lúc nãy tôi châm hơi lệch nhưng thật sự có thể cứu vãn được, anh cũng không tin tôi sao?" Tần Dật vẫn còn xoắn xuýt chuyện vừa nãy.

Xưởng trưởng Lâm nghe xong thì than thở một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên Tần Dật còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ căn bản không phải vấn đề có thể cứu vãn hay không, cậu cúi đầu xin lỗi sẽ chết à?

"Anh Đường, hôm nay không làm phiền anh nữa, trong xưởng còn có chút việc, tôi về trước đây." Xưởng trưởng Lâm cười nói xong thì kéo Tần Dật đi mất.

Trong lúc rời khỏi, hai người xưởng trưởng Lâm và Tần Dật trừng mắt nhìn nhau, rồi lại oán trách đối phương.

Xưởng trưởng Lâm oán trách Tần Dật học hành không đến nơi đến chốn, còn thích khoác lác với mọi người!

Tần Dật thì oán trách xưởng trưởng Lâm xui xẻo, làm mình cũng xui xẻo theo.

Thời khắc quan trọng châm cứu cho Đường Chính, vốn dĩ tay cậu ta vững như kiềng ba chân, thế mà chẳng hiểu sao lại run một cái, làm cho vị trí châm cứu bị lệch.

"Đun lửa nhỏ trong vòng một tiếng, mỗi ngày hai lần sáng tối, liên tục uống trong nửa tháng là có thể khỏi hẳn."

Đặt bút xuống, Vương Chấn Hưng đưa toa thuốc vừa kê cho Đường Thanh Nhã.

Đường Thanh Nhã đưa đôi tay trắng nõn nà ra, dè dặt nhận toa thuốc, đôi mắt xinh đẹp nhìn nét chữ thanh thoát trên giấy, khen ngợi:

"Chữ đẹp quá!"

Cất toa thuốc đi, Đường Thanh Nhã vào vấn đề chính, hỏi:

"Chú Vương, bình thường chú chữa bệnh thì chi phí như thế nào ạ?"

"Người quen cả, nói tiền bạc thì xa lạ quá, nhưng nếu lão Đường muốn tặng tôi thì tôi cũng không cản được." Vương Chấn Hưng mỉm cười, quay đầu nhìn Đường Chính, nói: "Đúng không, lão Đường?"

Đường Chính không nhịn được trợn mắt nói: "Tiền thì không có, một đồng cũng không, đá thì nhiều lắm. Tiểu Nhã, con rảnh thì dẫn chú Vương đến bãi đổ thạch nhà chúng ta nhìn xem, mặc cho cậu ta chọn, cắt ra nếu có lời thì đều là của cậu ta."

Giọng điệu nói chuyện nghe rất keo kiệt, nhưng bãi đổ thạch nhà họ Đường có quy mô không hề nhỏ, tất cả thạch thô cộng lại e là trị giá tới mấy trăm triệu lận.

Cho Vương Chấn Hưng chọn lựa tùy ý chẳng khác nào ngầm thừa nhận tặng tất cả thạch thô của bãi đổ thạch cho Vương Chấn Hưng.

Nghe ba trả phí chữa bệnh bằng cách này, Đường Thanh Nhã âm thầm tán thành.

Với mối quan hệ của ba và chú Vương, dù có đưa tiền thì chú Vương cũng sẽ không lấy.

Nhưng ba là người có ơn sẽ trả, dùng cách này để trả ơn thì có lẽ chú Vương sẽ không từ chối.

Đường Thanh Nhã mơ hồ nhớ lại khi xưa ba từng nói chú Vương rất thích chơi đổ thạch, chỉ là tay hơi đen, gần như mười lần thì lỗ vốn hết chín rồi...

Nói đơn giản thì là vừa gà vừa thích chơi.

Có nhà họ Đường trả tiền, lần này chú Vương nhất định có thể chơi thỏa thích.

"Chú Vương, lúc nào chú rảnh có thể gọi cho cháu, cháu đi cùng chú đến bãi đổ thạch." Đường Thanh Nhã cười nói với Vương Chấn Hưng.

"Được được, lần này có Tiểu Nhã đi cùng chắc chắn chú sẽ mười lần lời chín thôi." Vương Chấn Hưng xoa tay, có chút nóng lòng muốn thử xem.

Nghe thế, Đường Thanh Nhã che miệng cười, nhưng không hề cảm thấy mình có thể đem may mắn đến cho Vương Chấn Hưng.

Cắt thạch thô cần có con mắt tinh tường và may mắn, cắt mười ăn chín cơ bản là không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận