Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 476: So tài tửu lượng

Lục Tiểu Phàm bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Chu Ngưng Nhiên. Cô tìm số của nhân viên giao hàng, gọi một vài món ăn.

Hơn nửa tiếng sau, thức ăn được giao đến, cuối cùng mọi người cũng có thể ăn uống bình thường.

"Nhà cậu có rượu không?"

Vương Chấn Hưng đột nhiên lên tiếng khi bữa ăn đã gần kết thúc.

"Có, hôm tổ chức hôn lễ còn dư kha khá. Nhưng uống rượu hại sức khỏe, đừng uống nữa, nếu không Thanh Nhã biết được, chắc chắn sẽ trách em." Chu Ngưng Nhiên nói.

"Anh đột nhiên muốn uống một chút. Em không nói, anh không nói, sao cô ấy biết được?" Vương Chấn Hưng nói.

"Anh tửu lượng kém thì đừng uống, chuyện say xỉn ở nhà tôi lần trước quên rồi à?"

Lục Tiểu Phàm xen vào, khinh thường nhìn Vương Chấn Hưng.

"Chuyện lần trước, tôi vẫn chưa phục." Vương Chấn Hưng khiêu khích nói.

"Còn muốn so với tôi à? Hừ."

Lần trước Lục Tiểu Phàm đã thắng, kiên trì hơn Vương Chấn Hưng, lúc này đương nhiên có chút đắc ý.

"Dám so tài tiếp không?"

"Tôi không có hứng thú uống với kẻ bại trận."

"Cậu không dám đúng không?"

"Ai nói tôi không dám, uống thì uống." Lục Tiểu Phàm nghe vậy liền nổi cáu, buột miệng nói.

Chu Ngưng Nhiên thấy hai người tranh chấp, định khuyên can, nhưng rất nhanh sau đó cô nghĩ, nếu Vương Chấn Hưng say, chắc chắn sẽ ngủ lại đây, nên cũng không nói gì nữa, mà lặng lẽ đi lấy rượu.

Ba chén rượu sau, Vương Chấn Hưng không ngoài dự đoán, gục xuống bàn.

"Hừ, té rồi, vô dụng."

Lục Tiểu Phàm say mặt đỏ bừng, hơi choáng váng, nhưng vẫn chưa đến mức gục ngã, lúc này chế nhạo Vương Chấn Hưng, đồng thời tranh công với Chu Ngưng Nhiên:

"Em thấy anh lợi hại chưa?"

"Giỏi giang gì chứ, giờ anh ta say rồi, phải làm sao đây?" Chu Ngưng Nhiên nói.

"Hay là gọi Thanh Nhã đến đón anh ta đi." Lục Tiểu Phàm đề nghị.

Chu Ngưng Nhiên gật đầu, sau đó giả vờ lấy điện thoại di động ra gọi, mười mấy giây sau, cô mới đưa điện thoại ra khỏi tai.

"Bạn em không bắt máy, chắc là bận rồi."

"Vậy... vậy phải làm sao với anh ta đây?" Lục Tiểu Phàm chỉ vào Vương Chấn Hưng.

"Còn có thể làm sao được nữa, chẳng lẽ ném anh ta ra ngoài? Chỉ có thể để anh ta ngủ lại đây thôi." Chu Ngưng Nhiên nói như chuyện đương nhiên.

"Phiền phức thật đấy, lần sau nhất định không đấu rượu với anh ta nữa."

Lục Tiểu Phàm lẩm bẩm, sau đó cùng Chu Ngưng Nhiên hợp sức kéo Vương Chấn Hưng vào phòng ngủ dành cho khách.

Lục Tiểu Phàm đầu óc choáng váng, cũng nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, vì ăn nhiều món mặn của Chu Ngưng Nhiên nên Lục Tiểu Phàm khát nước, tỉnh giấc, ra khỏi phòng tìm nước uống.

Uống nước xong, cơn khát được xoa dịu, Lục Tiểu Phàm định về phòng ngủ tiếp, thì bất chợt nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ.

"Hình như là Nhiên Nhiên."

Lục Tiểu Phàm lần theo tiếng khóc, rón rén đi đến cửa phòng ngủ của Chu Ngưng Nhiên.

Lục Tiểu Phàm không phải lần đầu tiên đứng ngoài phòng ngủ Chu Ngưng Nhiên, nghe thấy những âm thanh kỳ quái ấy. Anh cũng chẳng thấy bất ngờ hay sửng sốt gì. Chu Ngưng Nhiên là phụ nữ bình thường, sau khi kết hôn vẫn luôn giữ mình, thỉnh thoảng giải tỏa một chút cũng không có gì to tát.

Lục Tiểu Phàm hoàn toàn có thể lý giải, giống như lúc anh còn khỏe mạnh, cũng sẽ tự mình giải quyết nhu cầu.

Chỉ là những chuyện này tuy có thể thông cảm, nhưng nếu bị phát hiện, vậy đôi bên đều sẽ vô cùng lúng túng.

Lục Tiểu Phàm đương nhiên không thể nào đi quấy rầy, giả vờ như không có chuyện gì, chuẩn bị quay về phòng mình. Nhưng đi được nửa đường, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu:

"Vương Chấn Hưng hình như rất nhiệt tình, có chút vượt quá mức bạn bè bình thường, không lẽ làm chuyện gì sau lưng mình..."

Lục Tiểu Phàm cảm thấy đầu mình nặng thêm mấy phần, bực bội đi đến trước cửa phòng ngủ Chu Ngưng Nhiên, giơ tay muốn gõ cửa. Nhưng tay vừa đưa lên, anh lại đột nhiên do dự.

Nếu như phán đoán sai lầm, vậy chuyện này sẽ rất khó kết thúc.

Vì mục đích ổn thỏa, Lục Tiểu Phàm đi đến trước phòng khách nơi Vương Chấn Hưng ngủ.

Cửa phòng khách chỉ khép hờ, nhìn qua khe cửa, mơ hồ có thể thấy được một bóng người nằm trên giường, hơn nữa còn có tiếng ngáy đều đều truyền ra.

"May mà mình đến đây xem một chút, suýt nữa thì hiểu lầm Nhiên Nhiên. Mình đúng là đáng chết mà! Nhiên Nhiên là người phụ nữ trong sáng và tốt đẹp như vậy, sao có thể làm loại chuyện như thế này sau lưng mình?!"

Lục Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, áy náy và tự trách vì đã nghi ngờ Chu Ngưng Nhiên. Anh yên tâm quay về phòng ngủ, hơn nữa còn ngủ một mạch đến tận sáng.

Ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng tân hôn tràn ngập sắc đỏ.

"Ông xã, dậy thôi, trời sáng rồi!"

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, Vương Chấn Hưng dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.

Sau đó, anh mặc quần áo chỉnh tề, rời khỏi phòng tân hôn, đi đến một phòng khách khác.

Vương Chấn Hưng vén chăn lên, để lộ ra chiếc gối. Cách sắp xếp của gối trông giống như hình dáng một người đang nằm.

Tiếp theo, anh nhặt điện thoại di động đặt cạnh gối lên, tắt đoạn ghi âm tiếng ngáy đang phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận