Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 85: Chương 85: Trách móc lẫn nhau (1)

"Là Tiểu Nhã à, bây giờ chú vẫn chưa nghỉ ngơi." Vương Chấn Hưng trả lời. Tinh lực anh tràn đầy, hiện giờ chỉ mới mười một giờ tối thôi, nghỉ ngơi sớm thế làm gì.

"Vậy bây giờ chú Vương có bận không?" Đường Thanh Nhã không nói thẳng ra yêu cầu.

Vương Chấn Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống gáy của Hàn Mi, sau đó trả lời Đường Thanh Nhã: "À, chú đang tăng ca đây."

"Chú Vương chăm chỉ thật đấy, thảo nào công việc làm ăn lại tốt đến thế, đến giờ này rồi mà vẫn còn ở công ty tăng ca." Đường Thanh Nhã kính phục nói.

"Cũng không phải ở công ty, là công việc kiêm chức ở ngoài thôi." Vương Chấn Hưng ăn ngay nói thật.

"Chú Vương, chú là một ông chủ lớn mà còn nhận làm việc kiêm chức sao?" Đường Thanh Nhã bị chọc cười, tưởng rằng Vương Chấn Hưng đang nói đùa.

"Là ông chủ thì sao, lương của phần việc kiêm chức này khá cao, có ai mà chê tiền đâu." Vương Chấn Hưng nói một cách có lý. Một tháng một trăm hai mươi triệu tiền làm kiêm chức, có mấy người có thể từ chối? Dù sao hắn cũng không thể từ chối được.

Đổi xe đổi biệt thự, trước mắt đều dựa vào công việc kiêm chức này.

"Chú Vương đang bận, vậy nói chuyện điện thoại với cháu sẽ không ảnh hưởng đến chú chứ?" Đường Thanh Nhã hỏi.

"Ờ... Không ảnh hưởng, Tiểu Nhã cháu gọi điện muộn thế này, chắc không phải là để tán dóc với chú đâu đúng không, là vì chuyện chữa bệnh cho ba cháu à?" Lúc này Vương Chấn Hưng mới nhớ ra chuyện đã hứa với Đường Thanh Nhã lúc trước.

Dạo này anh thật sự quá bận, có thể nói là trăm công nghìn việc, nếu không phải Đường Thanh Nhã gọi điện đến thì anh cũng sắp quên mất chuyện này luôn rồi.

"Chú Vương đúng là đoán như thần, vậy không biết bao giờ chú mới có thời gian?" Đường Thanh Nhã mong đợi hỏi.

"Tiểu Nhã cháu cứ yên tâm, chuyện này chú vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, có điều mấy ngày nay thật sự là bận đến nỗi không có thời gian đi đâu cả. Ngày mai đi, chú đến công ty sắp xếp công việc trước, sau đó sẽ lập tức đến nhà cháu." Vương Chấn Hưng trịnh trọng nói.

"Được, mai cháu ở nhà chờ chú Vương đến." Đường Thanh Nhã vui vẻ.

"Vậy tạm thời thế đi, Tiểu Nhã, bên chú vẫn còn bận, không nói chuyện với cháu nhiều nữa." Dư quang khóe mắt của Vương Chấn Hưng nhìn thấy Hàn Mi đang trừng mắt với anh, dường như đang oán trách anh không tập trung vào công việc, vậy nên anh lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Thanh Nhã.

Này cũng không phải sợ Hàn Mi trừ lương anh.

Mà là sợ Hàn Mi bỗng dưng ồn ào lên, để Đường Thanh Nhã nghe thấy thì sẽ rắc rối to.

Sáng sớm.

Trời vừa mới sáng, Tần Dật đã tỉnh dậy trong ký túc xá của công nhân.

Hôm nay phải đến nhà họ Đường để chữa bệnh cho Đường Chính, chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ, không những có thể nhận được một khoản tiền phí chữa bệnh kha khá mà còn có thể giải quyết vấn đề giấy phép hành nghề y.

Chỉ cần có thể lấy được giấy phép hành nghề, thì cậu ta liền có thể mở một phòng khám chuyên chữa các bệnh nan y, chuyên trị bệnh cho người giàu.

Với trình độ y thuật của cậu ta, việc phát tài làm giàu chỉ là chuyện sớm muộn.

Chỉ cần sự nghiệp thành công, còn sợ không theo đuổi được Lâm Khả Khanh sao?

Trong lòng Tần Dật tràn đầy khát khao mãnh liệt, đi đánh răng rửa mặt.

Nhưng lúc đang đánh răng, phát hiện đã hết kem đánh răng rồi, lúc rửa mặt, lại phát hiện khăn treo ngoài cửa sổ đã bị gió thổi bay mất.

Thoáng buồn bực, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng vui vẻ của Tần Dật.

Tần Dật súc miệng đơn giản bằng nước lọc, sau đó dùng tay xem như khăn mà lau mặt, xong rồi đến nhà ăn của nhà máy ăn sáng.

Nhưng khi bước vào nhà ăn của nhà máy lại phát hiện, hôm nay không có bữa sáng.

Tần Dật hỏi lý do, mới biết được đầu bếp làm bữa sáng trong nhà ăn không may bị ngã nên chân bị thương, không thể làm bữa sáng.

Nhưng mà, bên nhà ăn vì để công nhân không phải để bụng đói làm việc, vậy nên đã tìm ra một giải pháp bù đắp lại một chút, đó là phát cho mỗi người một gói mì tôm.

Tần Dật nhận mì tôm, đi về ký túc xá đun nước nóng.

Nhưng khi đợi nước sôi, phát hiện trong gói mì tôm không có gói gia vị...

"Hôm nay sao lại thế này..." Tần Dật nhíu mày, miễn cưỡng ăn một gói mì không có vị gì, lấp đầy cái bụng đói.

Một lát sau, xưởng trưởng gọi điện đến nói đang chờ hắn ta ở cổng nhà máy để cùng đi đến nhà họ Đường.

Tần Dật đến cổng nhà máy, chui vào chiếc Land Rover của xưởng trưởng.

Xưởng trưởng lái xe, chở Tần Dật đến nhà họ Đường.

Chiếc xe chạy được nửa đường, động cơ đột nhiên giật giật rung rung.

"Làm sao vậy, không phải là chết máy đâu đúng không?" Tần Dật ngạc nhiên.

"Yên tâm, chiếc xe này tôi đi hai năm rồi, trước giờ chưa từng tắt máy giữa..." Xưởng trưởng đầy tự tin, nhưng lời vừa nói ra, động cơ đã ngừng hoạt động, khiến xe dừng giữa đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận