Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 64: Tương kế tựu kế (2)

Bác sĩ già đeo kính, cầm bã thuốc đông y lên quan sát kĩ, sau đó đưa lên mũi ngửi để phân biệt từng loại dược liệu.

"Cô gái, nếu tôi không lầm thì đây là thuốc chữa chứng bất lực của nam giới." Bác sĩ già vuốt râu, trả lời Lâm Khả Khanh.

Nghe xong, sắc mặt Lâm Khả Khanh lập tức tái nhợt.

Sếp thật sự có vấn đề...

"Vậy thuốc này có thể chữa được... bệnh bất lực không?" Lâm Khả Khanh sốt ruột hỏi.

"Tôi chưa gặp bệnh nhân nên không thể chẩn đoán được, nhưng xét theo dược liệu trên phương thuốc này thì y thuật của người kê đơn khá tốt, có thể chữa khỏi được, nhưng mà đơn thuốc này có tác dụng quá chậm." Bác sĩ già trả lời Lâm Khả Khanh. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta lại nói tiếp: "Cô gái, hay cô dẫn bệnh nhân đến đây cho tôi xem thử, có lẽ tôi có thể cải tiến phương thuốc này dựa vào thể trạng của bệnh nhân, thế thì hiệu quả sẽ nhanh hơn."

"Bác sĩ nói thật sao?" Lâm Khả Khanh có hơi vui mừng.

"Lừa cô làm gì, lão già này đã hành nghề y ở Tế Thế đường năm mươi năm, không dám nói trình độ của mình cao tới mức nào, nhưng tôi đã chữa khỏi rất nhiều bệnh nan y với bệnh hiểm nghèo." Bác sĩ già vuốt râu, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy tự tin.

Lâm Khả Khanh thấy bác sĩ này tuy đã già nhưng có vẻ cao tay nên lập tức tin tưởng.

Ngày hôm sau.

Vương Chấn Hưng vẫn mượn cớ bảo Lâm Khả Khanh ra ngoài, sau đó lén đổ thuốc đi.

Lúc Lâm Khả Khanh trở về, Vương Chấn Hưng tiếp tục giả vờ nôn khan.

"Sếp, sếp có sao không?"

Lâm Khả Khanh vỗ nhẹ lưng Vương Chấn Hưng, cố gắng làm giảm bớt cơn nôn khan của anh.

"Thuốc hơi đắng, không sao." Vương Chấn Hưng lau nước mắt đang đọng ở khóe mắt mà khó lắm mới nặn ra được, sau đó uống ly nước lọc Lâm Khả Khanh đặt ở trên bàn.

"Thuốc này khó uống quá, hay là đổi sang thuốc khác hoặc là cải thiện bài thuốc đi. Tôi có biết một bác sĩ đông y rất mát tay, tầm chập chiều lúc tan tầm, tôi dẫn ngài qua nhé?"

"Không cần!" Vương Chấn Hưng lập tức từ chối.

Lâm Khả Khanh có thể thấy được sếp đang lo lắng.

Dù sao loại bệnh tế nhị này đúng là rất khó nói.

Sếp không muốn cho mình biết cũng là bình thường.

"Sếp đến đó khám thử đi, lúc khám thì tôi ra ngoài cũng được." Lâm Khả Khanh tiếp tục khuyên.

"Tôi đã bảo không đi, cô đi làm việc đi." Vương Chấn Hưng nghiêm túc nói.

"Sếp, coi như tôi xin ngài, cùng tôi qua đó khám thử đi." Lâm Khả Khanh vội vàng, giọng điệu nài nỉ.

"Cô, có phải cô biết gì rồi không?" Vương Chấn Hưng mừng thầm, nhưng trên mặt lại lộ ra chút sợ hãi.

"Vâng." Lâm Khả Khanh nặng nề gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi cầm bã thuốc đến phòng khám đông y hỏi, bác sĩ đông y nói thuốc này trị... trị bệnh kia của đàn ông."

"Cô!" Vương Chấn Hưng nín thở để cho mặt mình đỏ lên, trông như thể đang rất tức giận.

"Sếp, tôi sai rồi, tôi chỉ là quan tâm sếp nên mới đi hỏi, sếp yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này!" Lâm Khả Khanh rụt đầu, nhanh mồm đảm bảo.

"Bây giờ cô biết tôi có bệnh rồi thì có xem thường tôi không?" Vương Chấn Hưng hỏi.

"Không không không, tuyệt đối không!" Lâm Khả Khanh lo lắng nói.

"Thật ra đây không phải bệnh nan y, tôi uống thuốc một thời gian cũng thấy có chút hiệu quả." Vương Chấn Hưng nghiêm túc nói.

"Vậy sao? Vậy thì tốt quá!" Lâm Khả Khanh vui mừng một cách kỳ lạ.

"Chỉ là có chút hiệu quả thôi, cũng không quá rõ ràng. Thật ra ngoài việc uống thuốc này ra thì còn cần phải hỗ trợ trị liệu, nhưng vì một vài nguyên nhân nên tôi không thể hỗ trợ trị liệu, ầy..." Vương Chấn Hưng làm như thể cuối cùng cũng phải nói thật, lại còn thở dài một tiếng.

"Tại sao không thể hỗ trợ trị liệu?" Lâm Khả Khanh cảm thấy khó hiểu, truy hỏi.

"Vì... Quên đi, không liên quan đến cô, đừng hỏi nữa." Vương Chấn Hưng cố ý nói úp mở.

Lâm Khả Khanh nghe xong càng thấy sốt ruột, rất muốn biết đáp án: "Sếp, sếp cứ nói đi, vì sao không thể hỗ trợ trị liệu?"

Vương Chấn Hưng 'do dự' một lúc trước khi trả lời: "Bởi vì... bởi vì tôi chưa kết hôn, cũng không có bạn gái."

"Việc này thì liên quan gì đến việc kết hôn hay có bạn gái?" Lâm Khả Khanh còn trẻ nên chưa hiểu chuyện lắm.

"Liên quan chứ, bởi vì..." Vương Chấn Hưng vẫy tay với Lâm Khả Khanh.

Lâm Khả Khanh hiểu ý, ghé tai qua nghe.

Vương Chấn Hưng thì thầm điều gì đó.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Khả Khanh đột nhiên đỏ lên như tôm hùm nấu chín.

"Tôi đã bảo cô đừng có hỏi nhiều rồi, giờ đã hiểu chưa? Đi làm đi, cứ để tôi tiếp tục làm phế vật. Dù sao thì tôi cũng không có bạn gái, có bệnh hay không cũng có khác gì đâu." Giọng điệu của Vương Chấn Hưng đầy sự cam chịu.

"Sếp..." Lâm Khả Khanh nghe mà đau lòng, âm thầm lấy dũng khí đưa ra một quyết định.

"Làm sao nữa?" Vương Chấn Hưng thầm mong đợi.

Lâm Khả Khanh khó mở miệng, cũng bắt chước Vương Chấn Hưng nghiêng đầu qua nói thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận