Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 124: Thăm Khương gia

Kiếp nhân duyên à, nhãi ranh này vì tán gái thật không tiếc mạng, đúng là kẻ liều mạng...

Vương Chấn Hưng mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại ngấm ngầm kinh thán.

"Ba ba, ba cẩn thận, đừng làm hỏng."

Dây đeo tay bị lấy đi, Tần Dật hơi sốt ruột, bất quá cũng không dám đoạt, bởi vì sợ không cẩn thận làm hỏng dây đeo tay.

Đó là phải hy sinh thọ nguyên đổi lấy!

Vương Chấn Hưng giả vờ giả vịt tiếp tục quan sát dây đeo tay, trong lòng nảy ra ý định kéo hỏng nó.

Nếu như trước mặt Tần Dật, kéo hỏng dây đeo tay, tâm lý của Tần Dật chắc chắn sẽ sụp đổ.

Chỉ là, Vương Chấn Hưng đột nhiên nghĩ đến một chủ ý hay hơn.

"Vũ Vương là trị thủy, trong miếu còn có thể cầu thêm dây đeo tay bình an không?"

Hai tay niết dây đeo, Vương Chấn Hưng nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, hoàn toàn không vội vàng.

"Có thể, có thể."

Tần Dật chưa đi qua miếu Vũ Vương ở bờ sông Thanh Linh, cũng không biết rõ trong miếu rốt cuộc có thể cầu được dây bình an hay không, nhưng lúc nãy đã nói dối rồi, giờ chỉ có thể kiên trì đến cùng.

"Thế à, ba còn tưởng rằng, miếu Vũ Vương chỉ có thể trị thuỷ chứ." Vương Chấn Hưng trêu ghẹo cười cười.

Anh giống Tần Dật, cũng chưa từng đi qua Vũ Vương bên bờ sông Thanh Linh, bất quá lại hết sức tôn sùng vị thánh nhân trị thủy này.

Nói đến Vũ Vương, nổi tiếng nhất đương nhiên là điển cố bởi vì trị thủy "ba qua cửa nhà mà không nhập".

Vương Chấn Hưng noi theo gương các bậc tiền bối, cũng thích tái hiện những điển tích xưa. Ví như trước kia, anh từng đòi Hàn Mi hai tỷ.

"Được thôi, sau này gặp Khương Y, ba sẽ thay con trao tận tay cô ấy." Vương Chấn Hưng đồng ý, cất hai sợi dây vào túi.

"Ba ơi, đưa một sợi là được rồi." Tần Dật vội nói.

"Ba biết chứ, con cầu hai sợi dây bình an, một cho Khương Y, một cho mẹ con, chẳng phải vậy sao?" Vương Chấn Hưng nghiêm túc hỏi lại.

Tần Dật nhất thời cứng họng, sau đó điều chỉnh tâm trạng, cười ngây ngô: "Đúng, không sai, nhưng mà bên mẹ, con muốn tự đưa."

"Cứ để ba đưa, coi như ba cầu được, dây bình an từ miếu Vũ Vương, chắc hẳn ngoài bảo vệ bình an, còn có công hiệu chống thấm nước." Vương Chấn Hưng từ chối.

Tần Dật nghe mà mơ hồ, không hiểu Vương Chấn Hưng nói gì, chỉ đáp: "Ai cầu dây bình an thì người đó đưa mới linh nghiệm, cứ để con đưa cho mẹ."

"Được thôi, vậy bên Khương Y con cũng tự mình đưa đi." Vương Chấn Hưng đặt gánh nặng xuống nói.

Tần Dật lại á khẩu, cuối cùng bất lực nói: "Thực ra ai đưa cũng không ảnh hưởng, vậy nghe ba, ba cứ đưa cả hai."

Dây nhân duyên phải đeo trên người khác giới mới linh nghiệm, Hứa Du Nhu và Khương Y đều là nữ, tự nhiên sẽ không có tác dụng gì.

Tần Dật thầm quyết định, đợi Vương Chấn Hưng đưa sợi dây còn lại cho mẹ, sẽ đến lấy lại, rồi đeo lên cổ tay mình.

So với ông bố hờ Vương Chấn Hưng, chắc chắn mẹ ruột Hứa Du Nhu sẽ dễ nói chuyện hơn.

Lấy lại sợi dây từ Hứa Du Nhu chắc chắn không khó.

Chuyện đã bàn xong, Vương Chấn Hưng lập tức muốn đuổi Tần Dật đi.

Nhưng Tần Dật lại đề nghị muốn lên văn phòng Tổng giám đốc tham quan, trải nghiệm một chút.

Vương Chấn Hưng nào không đoán được, thằng này muốn gặp Lâm Khả Khanh, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Huống chi, lát nữa anh và Lâm Khả Khanh còn có việc bận.

Để Tần Dật đi làm gì?

Xem kịch hay sao?

Vương Chấn Hưng tìm cớ khéo léo từ chối đề nghị của Tần Dật.

Tần Dật cũng không thể miễn cưỡng, đành phải rời đi.

Buổi tối tan ca, Vương Chấn Hưng mang theo sợi dây của Tần Dật cùng một ít quà, đến nhà Khương Vĩnh Nguyên thăm hỏi.

"Vương lão đệ sao lại đột nhiên ghé thăm, hoan nghênh hoan nghênh, mau mời vào!"

Khương Vĩnh Nguyên thấy Vương Chấn Hưng đến, niềm nở rạng rỡ, mời anh vào phòng khách.

Thời gian này, giá cổ phiếu Chấn Hưng bão táp, Khương Vĩnh Nguyên cũng kiếm được bộn tiền. Khoản đầu tư ban đầu hơn trăm triệu, đột nhiên tăng gấp mười lần, sao có thể không vui cho được.

Ông thậm chí còn nhiều lần gọi điện cho Vương Chấn Hưng, muốn mời anh ăn một bữa thịnh soạn, củng cố tình cảm.

Chỉ là, Vương Chấn Hưng bận rộn trăm công nghìn việc, không có thời gian cho những giao tế vô bổ, nên đã từ chối tất cả.

Lời mời của Khương Vĩnh Nguyên, trước đó cũng nằm trong số đó.

"Vương lão đệ à, đáng lẽ ra tôi phải đến thăm cậu mới phải, kết cục lại để cậu đến nhà tôi, thật ngại quá."

Khương Vĩnh Nguyên lấy ra loại trà ngon nhất trong nhà, pha một bình trà thơm nồng đãi khách, rót một chén đẩy về phía Vương Chấn Hưng, cười nói.

Khương Vĩnh Nguyên hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp, nhưng không có vẻ béo phì như những ông chủ trung niên thông thường. Từ đường nét khuôn mặt, thậm chí còn có thể thấy được vẻ tuấn tú thời trẻ.

"Lão Khương, đều là người quen, đừng khách sáo."

Vương Chấn Hưng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó cười thoải mái, ánh mắt kín đáo quan sát xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của một cô gái trẻ xinh đẹp nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận