Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 236: Khó khăn chồng chất

Vân Thiển Thiển, Lãnh Thanh Hàn cùng Diệp Quân Lâm đồng loạt nhìn về phía Vương Chấn Hưng, ánh mắt chất chứa nghi hoặc, chờ đợi câu trả lời từ anh.

"Về sau, tôi e là không thể thường xuyên đến thăm mẹ cậu nữa." Vương Chấn Hưng không hề tỏ ra bối rối, ngược lại, gương mặt anh lộ vẻ buồn bã khi nói với Tần Dật.

"Tôi đã biết, sớm muộn gì ông cũng bỏ rơi mẹ tôi." Tần Dật cười nhạt.

"Cậu chỉ là một đứa trẻ, biết gì về chuyện của người lớn? Lúc tôi và mẹ cậu còn bên nhau, còn chưa biết cậu ở nơi nào. Nói cho rõ, không phải tôi có lỗi với mẹ cậu, mà là mẹ cậu có lỗi với tôi." Vương Chấn Hưng liếc mắt khinh thường.

"Sao có thể như vậy..." Tần Dật cau mày khó hiểu. Hứa Du Nhu đối xử tốt với Vương Chấn Hưng đến mức không thể tốt hơn, tại sao mọi chuyện lại thay đổi đột ngột như vậy?

"Tóm lại, đừng nhắc đến chuyện mẹ cậu với tôi nữa. Dù sao, những gì tôi đã làm cho cô ấy, cô ấy chưa từng để tâm. Tôi muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình." Vương Chấn Hưng thở dài.

Tần Dật trong lòng đầy nghi hoặc, dự định sau này sẽ hỏi rõ Hứa Du Nhu về mọi chuyện. Nếu Vương Chấn Hưng thực sự chia tay với Hứa Du Nhu, cậu ta ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Vân Thiển Thiển biết rõ Tần Dật mồ côi cha. Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cô đã phần nào đoán được tình hình.

Mẹ của Tần Dật có lẽ đã từng bỏ rơi Vương Chấn Hưng để đi lấy chồng khác, nhưng trong những năm qua, Vương Chấn Hưng vẫn giữ liên lạc.

Chỉ là, người phụ nữ ấy không biết trân trọng tấm lòng của Vương Chấn Hưng, khiến anh quá thất vọng.

Vân Thiển Thiển có chút thương cảm cho Vương Chấn Hưng, nhưng ba đồ đệ đang ở đây nên cô không tiện đến an ủi anh.

"Thanh Hàn, các con ra ngoài trước đi." Vân Thiển Thiển đột nhiên lên tiếng.

Mấy người Lãnh Thanh Hàn tuy nghi hoặc nhưng không dám cãi lời, ngoan ngoãn bước ra ngoài. Tuy nhiên, họ vẫn hé mở cánh cửa, âm thầm quan sát bên trong.

Với giác quan nhạy bén, Vân Thiển Thiển đương nhiên biết các đồ đệ đang lén nhìn.

"Chờ sau khi sư tỷ thứ sáu của em đến, em sẽ phải xa anh một thời gian để truy tìm tung tích Hắc Tâm lão ma." Vân Thiển Thiển hạ giọng, chỉ đủ để Vương Chấn Hưng nghe thấy.

Sư tỷ thứ sáu?

Ánh mắt Vương Chấn Hưng sáng lên.

Bảy sư phụ của Diệp Quân Lâm chắc chắn đều là nữ chính.

Sau khi xác định mối quan hệ với Vân Thiển Thiển, Vương Chấn Hưng vẫn luôn suy nghĩ cách tiếp cận những người còn lại.

Không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Vương Chấn Hưng vui mừng khôn xiết. Hôm qua, anh đã đoán được trước, để Hắc Tâm lão ma chôn dưới đất nhằm tạo cảm giác tồn tại, thu hút sự chú ý.

Nếu không, Vân Thiển Thiển có lẽ sẽ không vội vàng truy sát Hắc Tâm lão ma, và lục sư tỷ kia cũng sẽ không xuống núi.

'Mình chôn Hắc Tâm lão ma ở nơi phong thủy tốt, vốn định mượn mối quan hệ thầy trò để nhận được chút phúc trạch che chở. Xem ra Hắc Tâm lão ma tuyệt hậu, không có con cháu hưởng phúc, nên toàn bộ phúc trạch đều đổ lên đầu đồ đệ trên trời rơi xuống là mình đây. Nếu không, dạo gần đây mình làm việc sao có thể thuận lợi như vậy, gần như muốn gì được nấy. ' Vương Chấn Hưng thầm nghĩ.

"Lục sư tỷ của em là người như thế nào? Có dễ tính không?" Vương Chấn Hưng hạ giọng hỏi, muốn chuẩn bị trước.

Vân Thiển Thiển nghe vậy, liền kể sơ qua về tính cách và sở thích của sư tỷ thứ sáu cho Vương Chấn Hưng.

Hình tượng loli xinh đẹp, tham ăn, ham chơi...

Vương Chấn Hưng tổng kết sơ bộ từ những thông tin Vân Thiển Thiển cung cấp.

"Trong thời gian em đi vắng, anh hãy tự chăm sóc bản thân." Vân Thiển Thiển dặn dò.

"Em yên tâm đi, anh chỉ sợ nhớ em quá thôi. Hay là tối nay em đến nhà anh, chúng ta tâm sự?" Vương Chấn Hưng nháy mắt.

Vân Thiển Thiển ngẩn người, sau đó mới hiểu ý, khuôn mặt ửng đỏ.

"Lục sư tỷ của em cũng biết y thuật, không kém gì em. Nếu em có gì khác lạ, tỷ ấy nhất định sẽ nhận ra." Vân Thiển Thiển nói.

"Vậy chẳng phải là nói, anh tạm thời chưa được người nhà em chấp nhận, vẫn phải giữ khoảng cách với em sao?" Vương Chấn Hưng thất vọng.

"Cho dù anh được người nhà em chấp nhận, anh... anh cũng chưa chắc có thể toại nguyện." Vân Thiển Thiển cũng cau mày.

"Tại sao?" Vương Chấn Hưng không hiểu.

"Em tu hành từ nhỏ, năm nay hai mươi tư tuổi, thiên phú tu hành cũng không tệ, lại thêm chăm chỉ luyện tập nên bốn năm trước đã đạt đến cảnh giới 'bất hoại kim thân'... Anh không biết võ công nên có lẽ không hiểu em nói gì, để em giải thích ..."

Vân Thiển Thiển nghiêng người lại gần Vương Chấn Hưng, đỏ mặt thì thầm.

Vương Chấn Hưng nghe xong liền hiểu ra, nhưng sắc mặt có chút kỳ lạ.

Theo lời Vân Thiển Thiển, với tu vi hiện tại của anh, cho dù cưới được cô cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể động.

"Vậy anh phải làm sao?" Vương Chấn Hưng muốn biết có cách nào nhanh chóng giải quyết vấn đề này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận