Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 316: Đáng yêu hay xinh gái

"Lục sư phụ, người... dáng vẻ của người?" Diệp Quân Lâm đã một thời gian không gặp Mộ Linh Nhi, phát hiện dáng vẻ của cô có biến hóa rõ ràng.

"Có gì mà kinh ngạc om sòm, cảnh giới pháp công tăng lên thôi..." Mộ Linh Nhi vốn mang hình hài mười ba, mười bốn tuổi, hiện tại cao lớn hơn, nhìn qua như thiếu nữ mười sáu tuổi.

"Ồ, thanh âm của con sao lại thế này? Giống nam giả nữ." Sau khi giải thích, Mộ Linh Nhi nghi hoặc hỏi Diệp Quân Lâm.

"Con bị người ta hạ độc rồi..." Diệp Quân Lâm kể lại chuyện bản thân bị Hắc Tâm lão ma đánh ngất, sau đó bị ép uống bột phấn không rõ.

Mộ Linh Nhi giật mình, bắt mạch cho Diệp Quân Lâm, phán đoán: "Từ mạch tượng của con, âm dương rõ ràng mất cân bằng, phỏng chừng là bị ép uống tinh chất chiết xuất từ động vật giống cái, cho nên mới dẫn đến âm nhu."

Diệp Quân Lâm gật đầu: "Con cũng nghĩ vậy, Lục sư phụ, người có cách nào giải độc cho con không?"

"Từ góc độ nào đó, đây không phải trúng độc, băng tằm với con cũng vô dụng, vận công cũng không cách nào thanh trừ. Con chỉ có thể để cho cơ thể tự nhiên đào thải dần dần. Dựa theo phỏng đoán của ta, khoảng hai tháng nữa là có thể hoàn toàn tán đi." Mộ Linh Nhi nói.

"Tuy không ảnh hưởng tu hành, nhưng con cảm thấy thế này thực sự rất không tự nhiên."

Diệp Quân Lâm vô thức khẽ giơ ngón tay chỉ, dùng giọng nói âm nhu cất lời.

"Ta thấy cũng bình thường, còn thấy con khá là... đáng yêu." Mộ Linh Nhi cười cười, học theo hắn, cũng khẽ giơ một ngón tay.

Diệp Quân Lâm nhất thời không nói nên lời.

"Mà tiểu Vương không có chuyện gì chứ?!" Mộ Linh Nhi đột nhiên ý thức được điều gì, khẩn trương hỏi.

"Anh ta không sao."

Diệp Quân Lâm biết tiểu Vương cô đang nhắc đến chính là Vương Chấn Hưng.

Mộ Linh Nhi thở phào: "Vậy thì tốt."

"Con hơi khó hiểu, Hắc Tâm lão ma ra tay với con rồi, lại không động đến Vương Chấn Hưng. Thất sư phụ không phải nói Hắc Tâm lão ma ghi hận Vương Chấn Hưng chuyện cứu người, còn từng hạ độc hắn sao?" Diệp Quân Lâm nghi hoặc nói.

"Sao con lại mong tiểu Vương xảy ra chuyện?" Trên gương mặt non nớt của Mộ Linh Nhi, thoảng hiện vẻ không vui.

"Đương nhiên không phải, con chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ." Diệp Quân Lâm phủ nhận.

"Hiện tại đã khác trước kia, Hắc Tâm lão ma hiện tại cần phải cẩn trọng, không dám tùy tiện ra tay với tiểu Vương. Thất sư phụ của con đã tới sào huyệt Vạn Độc Giáo ở vùng đất hoang vu Nam Cương. Tuy không có sát hại ai, nhưng suýt nữa lật tung cả Vạn Độc Giáo. Hắc Tâm lão ma không có ở sào huyệt, nhưng chắc chắn cũng nhận được tin tức." Mộ Linh Nhi nói.

"Thất sư phụ quả thật coi trọng Vương Chấn Hưng" Diệp Quân Lâm có chút ghen tị.

"Nhưng Hắc Tâm lão ma dù có cẩn trọng, ta vẫn nên đề phòng. Giờ ta muốn đi theo bảo vệ tiểu Vương."

Vừa dứt lời, Mộ Linh Nhi lập tức liên lạc với Vương Chấn Hưng.

Lúc này Vương Chấn Hưng vừa tan làm, sau khi nhận được điện thoại, nói sẽ đến ngay.

Gần đây, Vương Chấn Hưng không ở căn biệt thự này.

Mộ Linh Nhi đã vài ngày không gặp Vương Chấn Hưng.

Khoảng hai mươi phút sau, Vương Chấn Hưng lái xe đến biệt thự, trên tay xách một túi lớn đồ ăn ngon.

Mộ Linh Nhi vui mừng khôn xiết, lục lọi trong túi, nhanh chóng lấy ra một viên kẹo thả vào miệng, thích thú ăn.

"Sao tôi lại thấy cô..." Vương Chấn Hưng nhìn Mộ Linh Nhi, cũng phát hiện có gì đó không đúng.

"Lớn lên phải không?" Mộ Linh Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn Vương Chấn Hưng nói.

Vương Chấn Hưng đánh giá một lượt, gật đầu tán thành: "Là lớn lên không ít."

"Vậy anh thấy tôi lúc trước xinh, hay là bây giờ xinh?" Mộ Linh Nhi chờ mong hỏi.

"Đều rất đáng yêu." Vương Chấn Hưng qua loa nói.

"Tôi không hỏi anh đáng yêu hay không, là xinh hay không." Mộ Linh Nhi cố chấp truy vấn.

"Cái này... có gì khác nhau sao?" Vương Chấn Hưng cười cười.

"Đương nhiên khác, sự đáng yêu thường dùng để khen con nít." Mộ Linh Nhi nói.

"Nói cũng đúng, nhưng cô hiện tại cũng chưa phải là trưởng thành." Vương Chấn Hưng xoa đầu cô.

"Chẳng mấy chốc, tôi sẽ biến thành dáng vẻ của người lớn." Mộ Linh Nhi nói.

"Vậy chúc mừng cô." Ánh mắt Vương Chấn Hưng hơi sáng lên.

"Anh... anh rất mong chờ nhìn thấy dáng vẻ lúc tôi trưởng thành sao?" Mộ Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to.

Diệp Quân Lâm nghe lén trong lòng lập tức nghi ngờ.

Tâm niệm của Lục sư phụ là nỗ lực tu hành, lẽ nào lại vì Vương Chấn Hưng?

'Không, không thể nào, Vương Chấn Hưng lừa gạt dì và Cố Phi Dao cũng thôi đi, Lục sư phụ là người tu hành, đâu dễ dàng động phàm tâm như vậy. ' Diệp Quân Lâm nhanh chóng phủ định ý nghĩ trong lòng.

Nhưng để đề phòng chuyện này xảy ra, Diệp Quân Lâm nhân lúc Vương Chấn Hưng chưa kịp trả lời câu hỏi của Mộ Linh Nhi, đột nhiên lên tiếng với Vương Chấn Hưng:

"Tôi thật sự hâm mộ anh!"

"Hâm mộ cái gì?" Mộ Linh Nhi nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên là hâm mộ anh ta có thể hưởng tề nhân chi phúc rồi." Diệp Quân Lâm hâm mộ xen lẫn ghen tị nói.

"Tề nhân chi phúc ở đâu ra?" Mộ Linh Nhi ngẩn người hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận