Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 82: Vương Chấn Hưng tỏa sáng xuất hiện (2)

Tần Dật gật đầu.

Thời tiết bây giờ khá nóng, cũng đâu thể lắp điều hòa trong phòng tắm được, nên không nóng mới gọi là lạ.

Tần Dật đi vào trong nhà, liếc nhìn từng phòng một, không nhìn thấy gì cả.

"Tiểu Dật, con đang tìm gì thế?" Nhìn thấy hành động của Tần Dật, trong lòng Hứa Du Nhu lo lắng.

"Chú Vương ăn tối xong mới về phải không?" Tần Dật hỏi.

"Ừ, cậu ấy ăn xong đã đi rồi." Hứa Du Nhu gật đầu.

"Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ, mẹ phải thành thật trả lời, không được lừa con." Tần Dật thấy không có người ngoài nên muốn nói chuyện với Hứa Du Nhu, vì thế nói ra.

"Tiểu Dật, con muốn nói chuyện gì với mẹ?" Hứa Du Nhu thận trọng hỏi.

"Mẹ và chú Vương ở cùng nhau rồi đúng không?" Tần Dật nhìn vào mắt bà.

"Không, không có." Ánh mắt Hứa Du Nhu trốn tránh.

"Thật sao? Vậy con dùng chú Vương thề, nếu như mẹ nói dối, vậy chú ấy sẽ không được chết tử tế!" Tần Dật hừ một tiếng.

"Cái thằng bé này, chú Vương đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy, tại sao lại nguyền rủa người ta?" Hứa Du Nhu nổi giận.

"Nhìn xem mẹ lo lắng như vậy, giữa mẹ và chú Vương nhất định có chuyện gì đó!" Tần Dật cũng rất tức giận.

Hứa Du Nhu cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói: "Nếu như con đã biết, vậy thì con càng phải tôn trọng chú Vương hơn."

"Con không thích Vương Chấn Hưng, mẹ và chú ấy cắt đứt liên lạc đi." Tần Dật nghiêm túc nói.

"Cậu ấy đối xử với con tốt như vậy, tại sao con lại ghét cậu ấy?" Hứa Du Nhu kinh ngạc, cảm thấy Tần Dật có chút vô tâm.

"Mẹ ơi, phụ nữ không phải nên một lòng một dạ sao? Mẹ đã gả cho ba con thì phải tuyệt đối chung thủy." Tần Dật tìm được một lý do rất đàng hoàng.

Hứa Du Nhu vừa nghe liền kinh ngạc, có tình có lý nói:

"Ba con đã mất nhiều năm rồi, trước khi con sinh ra thì đã mất rồi. Đã bao nhiêu năm trôi qua, sao mẹ lại thành không chung thủy thế? Đừng nói là ở hiện tại, cho dù là ở cổ đại, sau khi chồng một người phụ nữ chết cũng có thể gả cho người khác, càng huống chi là hiện tại."

"Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Mẹ, mẹ nên nghe lời con, dù sao con cũng không cho phép mẹ ở bên chú ấy." Tần Dật cũng bắt đầu phân tích.

Lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.

"Tiểu Dật, những chuyện khác mẹ đều có thể đồng ý với con, duy nhất chuyện này thì không được." Trước giờ Hứa Du Nhu luôn yếu đuối, nhưng hiện tại thái độ lại cực kỳ cứng rắn.

"Tóm lại, có chú ấy không có con, mẹ tự chọn đi." Tần Dật không muốn nhượng bộ, vò mẻ không sợ rơi nói.

Ý chỉ chuyện đã làm hỏng rồi thì dứt khoát cho hỏng luôn, kiểu cũng không quan tâm, sao cũng được

Hứa Du Nhu choáng váng, nước mắt chậm rãi chảy ra, buồn bã nói:

"Tiểu Dật, con thật sự làm mẹ đau lòng, ba con mất sớm, lúc đó mẹ chỉ mới mười tám mười chín tuổi mà thôi, nuôi lớn một đứa trẻ như con, con có biết cực khổ thế nào không? Bây giờ khó khăn lắm mới chờ đến lúc con trưởng thành, mẹ chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, chuyện này cũng không được phép sao?"

Tần Dật mắt thấy tai nghe, cũng thấy hơi cảm động.

Mẹ một mình nuôi dạy mình lớn như vậy, quả thật không dễ dàng. Những lời bản thân vừa nói thực sự khiến mẹ quá tổn thương.

"Mẹ, con muốn mẹ tránh xa chú Vương cũng là vì muốn tốt cho mẹ." Tần Dật thay đổi chủ ý, thu lại thái độ cương quyết trước đó.

"Cái này sao lại vì muốn tốt cho mẹ?" Hứa Du Nhu không hiểu.

"Chú Vương chú ấy có bệnh, mẹ với chú ấy ở cùng nhau thì sẽ không hạnh phúc. Tình yêu giống như kiểu Platon* chỉ tồn tại trong những câu chuyện đẹp đẽ, không có thật." Tần Dật bắt đầu tha thiết khuyên nhủ.

Tình yêu kiểu Platon: Tình yêu trong sáng thuần khiết, không có sự lãng mạn, tình dục hay bất kỳ ham muốn nào khác.

Tuy là một tiểu Bạch nhưng Tần Dật đã từng nghe qua một câu nói: Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.

*Một người không hiểu về lĩnh vực kia.

Có lẽ một cô gái trẻ có thể chấp nhận tình yêu kiểu Platon, nhưng Hứa Du Nhu đã không còn là một cô gái nữa.

"Tiểu Dật, theo như lời con nói, chỉ cần chú Vương không bị bệnh thì con sẽ không phản đối nữa sao?" Hứa Du Nhu trong mắt hiện lên một tia hy vọng sáng chói.

"Đúng, đúng vậy!" Tần Dật gật đầu như gà con mổ thóc.

Trong thời gian ngắn bệnh của Vương Chấn Hưng không thể nào khỏi được, cần phải uống thuốc đông y rất lâu.

Đợi lúc nào Vương Chấn Hưng sắp bình phục, Tần Dật đã có nhiều cách để kéo dài bệnh tình của Vương Chấn Hưng.

"Tần Dật, đây là do con nói nhé." Hứa Du Nhu lau nước mắt, đột nhiên cười lên.

Tần Dật kinh ngạc, lập tức có một loại dự cảm không tốt.

"Chấn Hưng, ra khỏi tủ đi." Hứa Du Nhu mỉm cười, nhìn vào tủ quần áo trong phòng ngủ.

Vừa dứt lời.

Lạch cạch một tiếng.

Tủ quần áo đột ngột mở ra.

Vương Chấn Hưng mặc một chiếc quần cộc tỏa sáng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận