Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 345: Cái gì cũng chưa thấy

Chuyện Diệp Duệ Minh lạnh nhạt với Lạc Trúc Huyên, người Lạc Gia đều biết, đa phần đều oán trách Diệp Duệ Minh. Lạc Tư tự nhiên cũng không có bao nhiêu tôn trọng với Diệp Duệ Minh.

Nghe Lạc Tư nói, trong lòng Lạc Trúc Huyên vui sướng khôn xiết, nào còn muốn đánh cô.

"Nhanh tra danh sách đi." Vì giữ thể diện của trưởng bối, Lạc Trúc Huyên vẫn giả vờ nghiêm nghị.

"Ngay đây, chỉ một chút là xong thôi." Lạc Tư cười cười, liên lạc với đồng nghiệp.

Trong hệ thống của cảnh sát có ghi chép thông tin cá nhân của mỗi người dân từ khi sinh ra, dựa theo những mốc thời gian đặc biệt, phân loại tìm kiếm trong hệ thống một hồi, danh sách liền hiện ra.

Đồng nghiệp gửi danh sách đến điện thoại của Lạc Tư.

"Không tính mười bảy người phụ nữ đã mất tích, tổng cộng còn ba mươi hai người, làm sao xác định ai là mục tiêu tiếp theo đây?" Lạc Tư xem xong danh sách, lập tức cảm thấy khó khăn.

"Trong danh sách này có ai thân phận tương đối đặc thù, lại là phụ nữ tập võ không?" Vương Chấn Hưng hỏi.

"Có, Kỷ Huyền Tâm." Lạc Tư chỉ vào một cái tên trên danh sách.

"Bối cảnh của cô ta thế nào?" Vương Chấn Hưng hỏi tiếp.

"Người Kỷ gia ở Quảng Lăng, tập võ từ nhỏ, được mệnh danh là mỹ nhân số một Quảng Lăng, đây chắc chắn tính là tương đối đặc thù rồi nhỉ?" Lạc Tư nói.

"Mỹ nhân số một Quảng Lăng... chẳng phải là vị hôn thê trước của Diệp Quân Lâm sao?" Vương Chấn Hưng hơi nhíu mày.

"Anh còn quen biết cả Diệp Quân Lâm nữa à?" Lạc Tư hỏi.

"Trước đó không lâu chúng tôi cùng tham gia một bộ phim, nghe đạo diễn Từ nhắc đến chuyện này." Vương Chấn Hưng giải thích.

"Dì Vân Vận sao không đến Quảng Lăng quay phim nhỉ? Nếu vậy, tôi cũng muốn kiếm một vai phụ, thử xem làm diễn viên cảm giác sẽ thế nào." Lạc Tư tiếc nuối nói.

"Vì sao anh lại cảm thấy mục tiêu tiếp theo là Kỷ Huyền Tâm?" Lạc Trúc Huyên nghi hoặc hỏi.

"Cô ta là người tập võ, huyết khí tràn đầy, nếu dùng làm vật tế luyện công hiệu quả sẽ tốt hơn." Vương Chấn Hưng nói ra một lời giải thích miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Trên thực tế, phán đoán của anh là, Kỷ Huyền Tâm có liên quan đến Diệp Quân Lâm, mà quỷ mị quấy phá vốn là tình tiết thuộc về Diệp Quân Lâm.

Bất kể Kỷ Huyền Tâm có phải nữ chính hay không.

Nếu dựa theo tình tiết bình thường của Diệp Quân Lâm, Kỷ Huyền Tâm thích Diệp Quân Lâm là điều chắc chắn.

Mà cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân này, chính là dành cho Diệp Quân Lâm.

Cho nên Vương Chấn Hưng mới xác định, Kỷ Huyền Tâm chính là mục tiêu tiếp theo.

Chỉ là, Diệp Quân Lâm bị cấm rời khỏi Thanh Linh, khiến cho tình tiết xuất hiện sai lệch.

"Vậy tôi lập tức đi tìm Kỷ Huyền Tâm nói chuyện, để cô ta phối hợp hành động với cảnh sát." Lạc Tư vội vàng đi đến Kỷ gia.

Buổi chiều, Lạc Tư mới trở về.

"Đã thương lượng xong với Kỷ Huyền Tâm, chỉ chờ kẻ đứng sau màn xuất hiện." Lạc Tư phấn khởi báo cáo với Vương Chấn Hưng.

"Vậy chúc các cô thuận lợi." Vương Chấn Hưng ngoài mặt cười cười, nhưng trong lòng lại không hề lạc quan.

Đương nhiên, đây là trong trường hợp anh không ra tay.

Vừa lúc Vương Chấn Hưng dứt lời, Lạc Tư đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Là Diệp Quân Lâm ở Thanh Linh gọi đến.

"Chị họ, Quảng Lăng chẳng phải đang xảy ra tình huống phụ nữ mất tích sao? Em đề nghị chị điều tra thêm ngày sinh tháng đẻ của những người mất tích, có lẽ sẽ có thu hoạch." Diệp Quân Lâm nói qua điện thoại.

"Giọng của em..." Lạc Tư muốn cười nhưng lại cảm thấy không lịch sự.

"Ăn nhầm thứ gì đó, một thời gian nữa là bình thường lại." Diệp Quân Lâm hàm hồ giải thích một câu, rồi quay lại vấn đề chính: "Dựa theo lời em nói mà tra thử xem."

"Phụ nữ mất tích có một điểm chung, đó là đều sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm." Lạc Tư nói.

"Chị họ, sao chị biết?" Diệp Quân Lâm cảm thấy rất bất ngờ.

Lạc Tư liếc nhìn Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng khẽ lắc đầu.

Lạc Tư hiểu ý, bịa chuyện nói: "Tất nhiên là chị đoán ra, thậm chí chị còn đoán được, Kỷ Huyền Tâm là mục tiêu tiếp theo."

"Chuyện này... chị họ thật sự đoán ra được?" Giọng điệu Diệp Quân Lâm tràn đầy nghi ngờ.

"Nhóc thúi này, xem thường chị sao? Sao chị lại không thể đoán ra được chứ." Lạc Tư cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục, tức giận nói.

"Em không có ý đó." Diệp Quân Lâm vội vàng nói.

"Dì về Lạc gia rồi, em muốn nói chuyện với dì ấy không?" Lạc Tư thấy ánh mắt Lạc Trúc Huyên nhìn qua, trên mặt mang theo chút nhớ nhung.

"Mẹ... Vâng, chị họ đưa điện thoại cho mẹ đi." Diệp Quân Lâm nói.

"Tiểu Diệp, con ở bên ngoài có khỏe không?" Lạc Trúc Huyên ôn hòa hỏi.

"Con... con rất khỏe." Diệp Quân Lâm không muốn mẹ lo lắng, nên nói dối.

Khoảng thời gian học nghệ ở núi Côn Luân quả thực rất tốt, nhưng từ khi xuống núi, nhiều lần gặp phải trắc trở, tâm trạng thường xuyên rất tệ.

"Mẹ thì sao?" Diệp Quân Lâm quan tâm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận