Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 380: Gặp lại cố nhân

"Em nào nỡ lòng." Tống Tịnh Huyên nở nụ cười dịu dàng, thu tay về, sau đó kinh ngạc hỏi:

"Anh phát hiện ra em bằng cách nào?"

Tu vi võ học của cô tăng mạnh, hơn nữa lúc theo dõi cũng rất cẩn thận, theo lý thuyết sẽ không bị Vương Chấn Hưng phát hiện.

"Có lẽ là tâm linh tương thông, em ở gần anh trong một khoảng cách nhất định, anh có thể cảm nhận được em." Đương nhiên, Vương Chấn Hưng không thể nói ra chuyện mình có khả năng thấu thị.

Tống Tịnh Huyên đương nhiên không tin câu trả lời này, nhưng rất biết điều không hỏi thêm.

"Em đến Thanh Linh tìm anh, nghe nói anh đến Quảng Lăng, không ngờ lại gặp anh ở Lạc Đô." Tống Tịnh Huyên hiếu kỳ.

"Tìm anh? Chẳng lẽ công pháp của em đã..." Vương Chấn Hưng chờ mong nhìn cô.

"Ừ." Tống Tịnh Huyên nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đã đạt đến cảnh giới viên mãn."

Đối với câu trả lời này, Vương Chấn Hưng gần như đã đoán được. Vừa rồi giao thủ với Tống Tịnh Huyên, anh gần như không có sức phản kháng. Theo phán đoán của anh, tu vi võ học hiện tại của Tống Tịnh Huyên có lẽ không khác Vân Thiển Thiển là bao.

"Lâu rồi không gặp, chúng ta tìm chỗ nào đó tâm sự nhỉ?" Vương Chấn Hưng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Tịnh Huyên.

Công pháp của Tống gia rất đặc biệt, sau khi đạt đến cảnh giới đại viên mãn, có thể truyền toàn bộ tu vi cho chồng.

Vương Chấn Hưng đã chờ đợi gần hai tháng nay rồi.

Tống Tịnh Huyên đương nhiên cũng không phụ lòng mong đợi, sau khi có thể tu luyện bình thường, cô hẳn là đã rất cố gắng, nếu không sẽ không thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới này như vậy.

"Được, tâm sự."

Tống Tịnh Huyên cười gật đầu, ánh mắt xinh đẹp lóe lên một tia giảo hoạt.

Đến khách sạn, sau khi tán gẫu một hồi, Tống Tịnh Huyên đi thẳng vào vấn đề.

"Thật không đúng ngày, em lại..." Cô đưa tay chống nhẹ lên vai Vương Chấn Hưng, cố ý tiến sát thêm một chút: "Hay là đợi thêm bảy ngày nữa nhé?"

"Trùng hợp vậy sao?" Vương Chấn Hưng nhướng mày nhìn cô.

"Em cũng không muốn, nhưng mà... có những chuyện đâu phải muốn là được..." Tống Tịnh Huyên làm ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Vương Chấn Hưng, cô lập tức bại trận, lí nhí nói:

"Thôi được rồi, em lừa anh đấy. Em chỉ là lâu ngày không gặp, muốn nói chuyện với anh một chút thôi."

"Anh cũng không vội, nhưng mà em lừa anh rồi, em nói xem phải làm sao đây?" Vương Chấn Hưng mỉm cười, thực ra anh đã sớm nhận ra.

Ngay từ lúc bị theo dõi, anh đã dùng năng lực thấu thị quan sát, biết rõ Tống Tịnh Huyên không thoải mái, chỉ là đang giả vờ mà thôi.

"Vậy anh muốn em làm sao?" Tống Tịnh Huyên chống cằm, không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút mong đợi.

"Giúp anh theo dõi một người, anh muốn biết rõ mọi hành tung của hắn ta." Vương Chấn Hưng nói.

"Theo dõi ai..." Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Tống Tịnh Huyên.

"Chính là tên nhóc đến quấy rối hôn lễ, Tô Minh."

"Bối cảnh của người này không đơn giản đâu." Tống Tịnh Huyên nhắc nhở.

"Anh biết."

"Được, em đồng ý."

"Em không hỏi lý do sao?" Vương Chấn Hưng có chút ngạc nhiên.

"Cần hỏi gì chứ? Chồng bảo gì em nghe nấy là được rồi." Tống Tịnh Huyên cười cong mắt.

Vương Chấn Hưng nhìn Tống Tịnh Huyên dịu dàng hiểu chuyện, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, hành sự xong, Vương Chấn Hưng tạm biệt Tống Tịnh Huyên, quay về Chân gia.

La gia vì sợ hãi Tô Minh nên đã bãi bỏ kế hoạch giám sát Chân gia. Vương Chấn Hưng ung dung bước vào, dưới sự đón đưa của Chân Kỳ, anh dễ dàng đến được khuê phòng của Chân Mịch.

Trong phòng vẫn còn dán chữ hỷ.

Chân Mịch vẫn còn đội mũ phượng, đầu đội khăn voan đỏ.

"Hai người cứ từ từ tâm sự." Chân Kỳ thức thời lui ra ngoài.

Vương Chấn Hưng đưa tay, nhẹ nhàng vén khăn voan của Chân Mịch lên.

Chân Mịch vui mừng khôn xiết, vòng tay ôm lấy eo anh.

"Cổ em mỏi quá, bụng cũng đói nữa..." Cô nàng chu môi, gương mặt trang điểm tinh xảo toát lên vẻ nũng nịu đáng yêu.

"Sau khi về, chẳng lẽ em không thèm gỡ khăn voan xuống luôn sao?" Vương Chấn Hưng bật cười.

"Đợi anh mà." Chân Mịch cong môi.

"Vậy... vậy bây giờ anh tháo khăn voan ra rồi, anh coi như cưới em rồi hả?" Vương Chấn Hưng trêu chọc.

Gương mặt Chân Mịch ửng đỏ, e lệ nói: "Còn thiếu chén rượu giao bôi nữa."

Vương Chấn Hưng sững sờ, rồi nhìn quanh, thấy trên bàn đã bày sẵn bình rượu và chén ngọc.

Anh rót đầy hai chén rượu, đưa một chén cho Chân Mịch.

Cô nhận lấy chén rượu, mỉm cười hạnh phúc, cùng Vương Chấn Hưng uống cạn chén rượu giao bôi.

Không lâu sau, trên chiếc giường lớn phủ chăn gấm đỏ thẫm, sóng tình cuồn cuộn. ...

Cùng lúc đó, tại Tô gia.

"Thằng nhóc thối, hôm nay rõ ràng là đi cướp dâu, sao lại đột ngột đổi ý?" Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, Tô Ngọc Thành hỏi con trai.

Tô Minh lộ vẻ buồn bã.

Chuyện của Chân Mịch là một cú sốc lớn đối với hắn ta. Ban đầu, hắn ta tràn đầy tự tin đi cướp dâu, nào ngờ lại có kẻ "chen ngang" một cách ngoạn mục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận