Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 323: Tên vô dụng!

Lúc ăn cơm, Từ Vân Vận hơi lo lắng, sợ Hắc Tâm lão ma tiếp tục hãm hại Vương Chấn Hưng.

Mộ Linh Nhi bày tỏ sẽ bảo vệ Vương Chấn Hứng nửa bước không rời.

Vương Chấn Hưng nghe vậy liền từ chối: "Hắc Tâm lão ma đến rồi đi không dấu vết, quả thực khó lòng phòng bị. Nếu lão thật sự muốn mạng của anh, thì dù em có bảo vệ anh cũng không được.

Lần này lão rõ ràng có cơ hội giết anh, nhưng lại không làm vậy, hiển nhiên không hề muốn mạng của anh. Anh ngược lại cảm thấy hắn càng nhằm vào em.

Em vẫn nên chuyên tâm tu luyện, đừng lãng phí thời gian bảo vệ anh".

Nói xong, Vương Chấn Hưng dùng dao nĩa xiên lấy một miếng món tráng miệng, đưa đến bên miệng nhỏ nhắn của Mộ Linh Nhi.

Mộ Linh Nhi há miệng nhận lấy, vừa nhai vừa trầm tư suy nghĩ, sau đó nói: "Cũng đúng, vậy em vẫn nên chuyên tâm tu luyện. Nhưng mà chính anh cũng phải chú ý an toàn".

"Anh biết", Vương Chấn Hưng gật đầu, lại xiên thêm một miếng tráng miệng đưa đến bên miệng Mộ Linh Nhi.

Mộ Linh Nhi ăn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Từ Vân Vận nhìn mà thấy hơi chua xót, nghiêng đầu về phía Vương Chấn Hưng, coi như là một lời ám chỉ.

Vương Chấn Hưng hiểu ý, liền thêm một miếng đưa đến bên miệng Từ Vân Vận.

Từ Vân Vận cảm thấy khá hài lòng, cũng lộ ra một nụ cười.

-

Trong phòng giam giữ.

Cảnh sát thông báo cho Thẩm Phong, hắn sắp phải đối mặt với việc bị khởi tố.

Thẩm Phong yêu cầu tìm luật sư, liên lạc với Phương Hồng Văn và Phương Uyển Tình, nhưng lại bị từ chối phũ phàng.

Cùng đường, Thẩm Phong chỉ có thể liên lạc với cô gái lái Porsche kia.

cô gái kia có chút hảo cảm với Thẩm Phong, hơn nữa vụ Porsche lái xe nguy hiểm lại là xe do cô đứng tên, bản thân cũng bị liên lụy vào vụ việc này.

Cô gái ra mặt thu xếp, Thẩm Phong tạm thời được nộp tiền bảo lãnh tại ngoại, nhưng bị cấm rời khỏi Thanh Linh, đồng thời chờ đợi ngày ra tòa.

Ra khỏi đồn cảnh sát, cô gái và Thẩm Phong ngồi vào trong một chiếc Ferrari.

"Mặt anh sao vậy?", sau khi tháo kính râm xuống, cô gái nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Thẩm Phong, nghi hoặc hỏi.

"Không cẩn thận bị ngã", Thẩm Phong không tiện nói ra tình hình thực tế, huống hồ cũng không tính là quen thân với cô gái này, hiện tại còn chưa biết tên cô.

"Ngã?"

Cô gái cẩn thận liếc nhìn vết bầm tím trên mặt Thẩm Phong, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Phải rồi, tên cô là..." Thẩm Phong đột nhiên hỏi.

Cô gái chần chừ một lát: "Trác Phương."

"Tôi tên Thẩm Phong."

"Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi, sau khi chuyện của anh được giải quyết, chúng ta xem như thanh toán xong, sau này không cần liên lạc nữa." Trác Phương lạnh nhạt nói.

"Sao phải tuyệt tình như vậy? Chúng ta còn một việc chưa làm xong mà." Thẩm Phong nháy mắt đưa tình.

Những chuyện gần đây xảy ra khiến hắn quá bực bội, hắn cần thư giãn tâm trạng một chút.

Trác Phương nhìn vết bầm tím trên mặt Thẩm Phong, cảm thấy hơi mất hứng, nhưng nhớ lại dáng vẻ cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh của hắn ở khách sạn, không khỏi động lòng.

Tính ra, Trác Phương đã gần một năm rưỡi phải ngủ một mình.

Với một người phụ nữ ở độ tuổi của Trác Phương, điều đó quả thật là một sự tra tấn.

Tràn đầy hy vọng, Trác Phương lái xe đưa Thẩm Phong đến một khách sạn.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Nhưng Thẩm Phong lại "rớt dây xích".

"Tên vô dụng, anh cố ý trêu tôi phải không? Thật lãng phí thời gian." Trác Phương mắng.

Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, cô tức giận cũng là điều dễ hiểu.

"Mấy ngày nay ở trong phòng giam, không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mệt mỏi quá. Thật sự là ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài ý muốn." Thẩm Phong đỏ mặt tía tai giải thích.

Trác Phương hừ lạnh một tiếng, chỉnh trang lại quần áo, liếc Thẩm Phong bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi.

Gương mặt Thẩm Phong từ đỏ bừng dần chuyển sang xanh mét vì xấu hổ.

Sau đêm bị đánh lén hôm đó, anh đã cảm thấy toàn thân uể oải suốt mấy ngày liền.

Trước đây anh không hề để ý, đến bây giờ mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng.

[ Kí chủ khiến nhân vật chính Thẩm Phong mất đi khả năng đàn ông, đạt được 1000 điểm phản công, giá trị may mắn nhân vật chính Thẩm Phong -100, giá trị may mắn của kí chủ + 100! ]

Vương Chấn Hưng đang xử lý công việc trong văn phòng, bỗng nhận được thông báo.

"Xem ra độc tính của binh vương bắt đầu phát tác rồi..." anh cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Buổi tối.

Thẩm Phong đi đến một con phố cổ ở Thanh Linh, bước vào một tiệm thuốc.

Tại quầy hàng ở cửa ra vào, một ông cụ đang ngủ gật trên ghế.

Thẩm Phong đưa tay gõ nhẹ vào quầy.

"Thuốc đã được dán nhãn, cần gì thì tự lấy." Nghe thấy động tĩnh, ông cụ biết có khách đến nhưng chỉ lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục ngủ gật.

"Làm ăn như vậy... chẳng trách tiệm thuốc này ế ẩm." Thẩm Phong nhàn nhạt nói.

"Nhiều chuyện, ông già này làm ăn thế nào, đến lượt cậu chỉ tay năm ngón sao?" Ông cụ hơi hé mắt, hướng về phía Thẩm Phong quở trách, nhưng lời còn chưa dứt, ông đột nhiên im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận