Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 254: Đêm khuya thanh vắng

"Được." Vương Chấn Hưng mặt đỏ bừng, đáp ứng một tiếng, nhanh chóng rót đầy ly rượu, sau đó giơ lên, nhưng đột nhiên như không chịu nổi nữa, nhắm mắt ngã về phía trước.

Ngã vào một vòng tay ấm áp.

Chu Ngưng Nhiên kịp thời đỡ lấy Vương Chấn Hưng, tránh cho anh ngã quỵ.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng ấy, không khỏi trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý. Nguyên do là bởi vị trí Vương Chấn Hưng ngã xuống có phần nhạy cảm.

May mắn thay, lúc này Lục Tiểu Phàm đang nghỉ ngơi trong phòng, không có ai nhảy ra ngăn cản hay gây thêm rắc rối.

Đường Thanh Nhã khẽ dừng lại, cũng tiến lên đỡ Vương Chấn Hưng, giúp Chu Ngưng Nhiên thoát khỏi tình huống lúng túng.

Thấy Vương Chấn Hưng say đến bất tỉnh nhân sự, Đường Thanh Nhã nhờ bạn bè đưa anh lên xe, chuẩn bị đưa về nhà.

"Thanh Nhã, cậu ở lại đây được không? Mình muốn nói chuyện với cậu một chút." Chu Ngưng Nhiên cảm thấy có lỗi với Đường Thanh Nhã, muốn tâm sự riêng với cô.

"Còn anh ấy thì sao?" Đường Thanh Nhã cũng tò mò về chuyện của hai người, muốn hỏi han Chu Ngưng Nhiên cho rõ ngọn ngành.

"Ở đây nhiều phòng, cứ đưa anh ấy vào một phòng khách nghỉ ngơi là được." Chu Ngưng Nhiên nói.

"Cũng được." Đường Thanh Nhã gật đầu, nhờ mấy người bạn đưa Vương Chấn Hưng vào một phòng ngủ trong căn biệt thự mới.

Bữa tiệc tiếp tục.

Bạn bè của Lục Tiểu Phàm và Chu Ngưng Nhiên sau khi dùng bữa xong, nán lại một lúc rồi lần lượt ra về.

Sau khi mọi người rời đi, Chu Ngưng Nhiên trò chuyện thêm một lúc với Đường Thanh Nhã, chuẩn bị tiết lộ về mối tình cũ.

Để tránh cho Đường Thanh Nhã cảm thấy khó xử, Chu Ngưng Nhiên không nói với cô rằng kiếp trước mình và Vương Chấn Hưng là người yêu, chỉ cho biết hai người từng có một đoạn tình cảm và đã thề non hẹn biển.

Tuy nhiên, vì một số lý do, hai người mất liên lạc, cho đến gần đây mới tình cờ gặp lại.

Nghe xong, Đường Thanh Nhã không hề có ý trách móc, chỉ tiếc nuối cho chuyện tình của Vương Chấn Hưng và Chu Ngưng Nhiên.

"Thảo nào cậu đột ngột hủy hôn, hóa ra là có chuyện như vậy. Chỉ là bây giờ cậu đã tổ chức hôn lễ với Lục Tiểu Phàm, nói gì cũng đã muộn."

Đường Thanh Nhã thở dài, ôm lấy cô bạn thân, muốn an ủi để cô bớt đau buồn.

"Nếu như sáng hôm đó, mình nói rõ mọi chuyện với cậu, cậu... cậu sẽ nhường anh ấy cho mình sao?" Chu Ngưng Nhiên cẩn thận hỏi.

"Đương nhiên là không thể rồi, mình không thể nào chia tay anh ấy. Tuy nhiên, vì là bạn thân, mình không ngại trở thành chị em tốt với cậu. Chỉ là bây giờ nói ra tất cả, đã không còn ý nghĩa gì nữa." Đường Thanh Nhã nói.

Chu Ngưng Nhiên hối hận khôn nguôi.

Giá như cô biết Đường Thanh Nhã độ lượng như vậy, đã sớm thú nhận với cô ấy.

Mặc dù cô không muốn chia sẻ người mình yêu với ai khác, nhưng nếu phải lựa chọn giữa việc chia sẻ và yên tâm sống bên Lục Tiểu Phàm, cô chắc chắn sẽ chọn vế trước.

Chu Ngưng Nhiên thực sự không thể sống cùng một người mình không yêu.

Chỉ tiếc, người đàn ông kia không có dũng khí, chỉ biết mượn rượu giải sầu, chẳng có chút can đảm nào.

"Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho khỏe."

Hôm nay Đường Thanh Nhã dậy sớm, bận rộn cả ngày, giờ đã mệt mỏi rã rời.

Chu Ngưng Nhiên cũng khá mệt, nhưng tâm trạng rối bời, không tài nào chợp mắt được.

Đêm khuya thanh vắng, nhiệt độ cũng hạ xuống đôi chút. Cửa sổ hé mở, gió đêm lùa vào phòng, khiến người ta cảm thấy se lạnh.

'Anh ấy sẽ bị cảm lạnh mất thôi'

Chu Ngưng Nhiên lo lắng cho gã say xỉn nào đó, bèn nhẹ nhàng đi đến phòng khách, đắp chăn cẩn thận cho anh.

Ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Chu Ngưng Nhiên đăm chiêu nhìn người đàn ông đang say giấc, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một tiếng thở dài bất lực.

Là phụ nữ, lại mang trên mình ràng buộc hôn nhân, cô không thể chủ động làm điều gì vượt quá giới hạn.

Còn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, chỉ biết trốn tránh, rõ ràng trong lòng còn vương vấn, nhưng chỉ dám dùng rượu để tê liệt bản thân.

'Có lẽ chúng ta thực sự có duyên mà không có phận... '

Chu Ngưng Nhiên vẻ mặt ảm đạm, chầm chậm xoay người, định rời khỏi phòng khách.

Nhưng ngay lúc ấy, cô cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt.

Chu Ngưng Nhiên bỗng nhiên sững sờ.



Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào căn phòng mới mang sắc đỏ.

Trên gương mặt Chu Ngưng Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc.

Cô quay đầu nhìn chiếc gối đỏ thêu chữ hỷ bên cạnh.

Mặc dù người đã đi rồi, nhưng trên gối vẫn còn vương lại chút hơi ấm.

Lúc này Đường Thanh Nhã cũng đã thức dậy, chào tạm biệt Chu Ngưng Nhiên để rời đi.

Cô giữ chức vụ quan trọng trong công ty ngọc khí Đường Thịnh, vì bạn thân kết hôn nên đã xin nghỉ vài ngày, giao hết công việc cho ba.

Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, cô cũng phải trở lại vị trí xử lý công việc.

Chẳng mấy chốc, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Lục Tiểu Phàm và Chu Ngưng Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận