Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 80: Phá hoại phong thủy (2)

"Vậy... vậy được rồi." Lâm Khả Khanh đỏ mặt gật đầu.

Vương Chấn Hưng dứt khoát nhanh gọn chuyển cho Lâm Khả Khanh năm mươi vạn.

Lâm Khả Khanh nhận được tin nhắn chuyển khoản, vội vàng từ chối, nhất quyết muốn chuyển lại cho Vương Chấn Hưng.

Cô muốn tình cảm của hai người thuần túy hơn một chút, không bị lợi ích chen lẫn vào.

"Nói em đồ ngốc thật đúng là không sai." Vương Chấn Hưng dở khóc dở cười, thầm cảm thán Lâm Khả Khanh quả không hổ là nữ chính, thái độ làm người thật sự là quá tốt, cho cô tiền lại còn không cần.

"Cứ coi như tôi ứng trước lương cho em, em cứ dùng đi. Dùng tiền này thuê một căn phòng tốt, sau đó mua một ít quần áo đẹp và mỹ phẩm, em không muốn sửa soạn đẹp hơn một chút à?"

Thấy Lâm Khả Khanh cố chấp, Vương Chấn Hưng đổi cách khác để khuyên nhủ.

Chẳng qua chỉ là năm mươi vạn thôi, cho đi rồi anh còn lười lấy lại.

Dù gì một tháng Hàn Mi cũng cho anh một trăm triệu năm nghìn vạn.

Đến nghĩa trang Vĩnh An, thuê một đội ngũ chuyên nghiệp đi đào hố, cũng chỉ tốn có ba trăm vạn.

Năm mươi vạn cũng chỉ là chút lòng thành thôi.

Hơn nữa nếu Lâm Khả Khanh tiêu số tiền này, Vương Chấn Hưng cũng có thể thu chút lợi.

Có phòng ở tốt chút để anh nghỉ lại, Lâm Khả Khanh sửa soạn càng đẹp anh nhìn cũng càng thêm cảnh đẹp ý vui.

"Được, vậy coi như ứng trước lương cho em."

Nữ nhân vì người mình yêu mà trang điểm, Lâm Khả Khanh không còn từ chối nữa.

[ Độ hảo cảm của nữ chính Lâm Khả Khanh với ký chủ +3 điểm, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 73 (tình sâu nghĩa nặng không thay đổi) ]

"Hôm nay em hơi mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp." Vương Chấn Hưng vẫy tay, quan tâm nói.

"Ừm, mai gặp lại." Lâm Khả Khanh cũng vẫy tay, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.

Vương Chấn Hưng quay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước, Lâm Khả Khanh đã gọi anh lại.

"Còn chuyện gì sao?" Vương Chấn Hưng hỏi.

Lâm Khả Khanh không nói gì, mà bước lên trước vài bước, đưa đầu tiến lại gần, hôn lướt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước.

"Em... em yêu anh, mãi mãi yêu anh." Lâm Khả Khanh mặt đỏ tai hồng nói ra câu này.

"Tôi cũng yêu em, luôn yêu em." Vương Chấn Hưng thuận miệng đáp lại, nói dối đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

Chỉ là, sau khi nói ra lời này, không hề nhận được tin nhắn nhận được phần thưởng điểm hào quang phản diện vì đã lừa dối Lâm Khả Khanh.

'Này hình như cũng không được xem là lừa dối. '

Vương Chấn Hưng nhanh phản ứng lại, nhận ra nguyên nhân.

Đúng thật là vẫn luôn yêu Lâm Khả Khanh.

Chỉ là sau khi bình tĩnh lại, lập tức lấy lại lý trí, là dùng não để suy nghĩ, chứ không phải bằng thứ gì khác.

Rời khỏi nhà Lâm Khả Khanh, Vương Chấn Hưng nhận được điện thoại của Tần Dật.

"Chú Vương, chú đã tra ra mộ phần tổ tiên nhà Hàn Kiệt ở đâu chưa?" Tần Dật hỏi.

"Vừa khéo chú chuẩn bị gọi cho cháu đây, đã tra ra rồi, ba Hàn Kiệt chôn ở số chín mươi chín hàng chín mươi nghĩa trang Vĩnh An." Vương Chấn Hưng trả lời trong điện thoại.

"Ba sáu chín, đi lên trên, hèn gì chuyện làm ăn của nhà họ Hàn tốt như vậy, xem ra phong thủy của mộ phần chôn ba Hàn Kiệt rất tốt, có điều, chỉ được đến đây thôi." Tiếng Tần Dật cười lạnh trong điện thoại.

"Cháu muốn làm thế nào, có cần chú chuẩn bị gì cho cháu không?" Vương Chấn Hưng lại hỏi.

"Không cần đâu, cháu tự làm được." Tần Dật từ chối.

Hắn ta không nghi ngờ Vương Chấn Hưng sẽ gây trở ngại từ bên trong, mà vì để đảm bảo an toàn, nên muốn đích thân làm mọi chuyện.

"Được rồi, vậy cháu đi làm chuyện này nhanh đi, không nói chuyện nữa, chú chuẩn bị lái xe đến chỗ mẹ cháu ăn cơm đây."

Bây giờ Vương Chấn Hưng không còn e dè Tần Dật nữa, làm việc nói chuyện cũng không còn cẩn thận dè dặt như trước.

"Chú Vương, sao chú cứ chạy đến nhà cháu mãi thế, hơn nữa lúc này trời cũng sắp tối rồi." Tần Dật nghe xong, lập tức có chút không hài lòng.

"Mẹ cháu vừa gọi điện cho chú, nhất quyết mời chú qua đó ăn cơm, nếu chú không đi, vậy không phải là không nể mặt sao?" Vương Chấn Hưng nói.

"Chú Vương ăn cơm xong nhớ đi luôn, mẹ cháu là quả phụ, dễ bị người ta nói ra nói vào lắm." Tần Dật dặn dò nói.

"Một năm cháu mất tích này, chú thường xuyên đến chỗ mẹ cháu, nếu như có người lời ra tiếng vào thì đã nói từ lâu rồi, sao lại đợi đến bây giờ. Được rồi được rồi, không nói chuyện với cháu nữa, nếu đi muộn, chắc là mẹ cháu sẽ sốt ruột đấy, chào nhé."

"Cái gì gọi là đến muộn thì mẹ cháu sẽ rốt ruột, ý gì, alo, alo?"

Sau khi Tần Dật nghe thấy Vương Chấn Hưng nói vậy, lập tức muốn truy hỏi Vương Chấn Hưng như vậy là thế nào, nhưng anh đã cúp điện thoại trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận