Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 45: Tần Dật trở về (1)

Đêm khuya.

Xe lửa chạy với tốc độ cực nhanh trên đường ray.

Cách điểm đến trạm Thanh Linh vẫn còn hai tiếng đồng hồ.

Trong lòng Tần Dật lúc này có chút kích động.

Cậu ta sinh ra ở Thanh Linh, lớn lên ở Thanh Linh.

Nơi này là quê hương của cậu ta.

Nhưng mà, vào hơn một năm trước, bởi vì đắc tội phú nhị đại Hàn Kiệt, Tần Dật như chó nhà có tang, trốn khỏi Thành phố Thanh Linh.

Bây giờ, cậu ta đã trở về.

Trở về để trả thù!

Thời gian hơn một năm này, Tần Dật học nghệ ở núi Côn Lôn, chịu những nỗi khổ khó mà tưởng tượng được, nhưng lại nhận lại được sự đền đáp.

Trong mắt cậu ta, bây giờ Hàn Kiệt chính là một con kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.

Chỉ là nếu giải quyết Hàn Kiệt như thế, thì thật sự có chút hời cho cậu ta.

Lúc Tần Dật ở núi Côn Lôn, đã nghĩ xong sẽ đối phó Hàn Kiệt như thế nào.

Cậu ta muốn từ từ dày vò Hàn Kiệt, khiến Hàn Kiệt bị cô lập hoàn toàn, khiến đế quốc thương nghiệp của nhà họ Hàn bị sụp đổ, cuối cùng khiến Hàn Kiệt chết đi trong sự đau khổ và hối hận.

Trong mắt Tần Dật vây kín ý xấu, một lúc lâu sau mới chậm rãi tiêu tán, thay vào đó là vẻ nhung nhớ.

Trả thù Hàn Kiệt, không vội.

Đã rất lâu cậu ta không gặp người mẹ Hứa Du Nhu rồi, trong lòng vô cùng thương nhớ.

Bây giờ là mười một giờ tối, xe lửa sẽ đến Thanh Linh vào lúc một giờ sáng.

Tần Dật nhận được một ít tiền từ mấy tên du côn trên phố, đã tiêu sạch hết trên đường đi rồi.

Sau khi đến trạm xe lửa ở Thanh Linh, đã trễ như vậy, nên đi đâu đây?

Nghĩ nghĩ, Tần Dật gọi một cuộc cho Vương Chấn Hưng.

Lúc này Vương Chấn Hưng đang ở trên ban công ngắm cảnh, vốn dĩ không muốn nhận điện thoại, nhưng sau khi nhìn thấy là cuộc gọi của Tần Dật, do dự một lúc, vẫn là bắt máy nghe.

Nhưng trước khi nghe máy, anh vỗ vỗ Hứa Du Nhu.

Hứa Du Nhu quay đầu, khó hiểu nhìn anh.

Chỉ thấy Vương Chấn Hưng giơ giơ điện thoại trong tay, rõ ràng là muốn nghe điện thoại.

Hứa Du Nhu biết ý, gật đầu tỏ ý bản thân đã hiểu, nhất định sẽ cắn chặt răng không lên tiếng.

"Chú Vương, chắc tầm một giờ sáng cháu sẽ đến trạm phía bắc Thanh Linh, chú đến đón cháu đi." Tần Dật nói như vậy trong điện thoại, không hề có chút khách sáo.

"Một giờ sáng đến?" Vương Chấn Hưng nhíu mày, có chút không tình nguyện đi đón người.

Lúc này đã trễ như vậy, có để người ta nghỉ ngơi không chứ hả?

"Chú Vương không tiện sao? Nếu như không tiện thì gọi đại một chiếc xe đến đón cháu cũng được." Tần Dật nói.

"Cũng không phải không tiện, đến giờ sẽ đi đón cháu." Nghĩ nghĩ, Vương Chấn Hưng đồng ý, dự định nghe ngóng thử hơn một năm này Tần Dật đã học được những bản lĩnh gì.

"Chú Vương, chú sẵn tiện đưa mẹ cháu theo với, nhưng đừng nói với bà ấy là đi đón ai, cháu muốn cho bà ấy một bất ngờ." Tần Dật nói.

"Được, chú sẽ đưa chị ấy..." Vương Chấn Hưng nói được một nửa, đột nhiên nhận ra gì đó liền sửa lời: "Đã muộn như vậy, chắc mẹ cháu đã nghỉ ngơi rồi, cháu có chắc là muốn chú đi thông báo với chị ấy không?"

"Chắc chắn, chú Vương, sau khi chú đón cháu xong, chú cũng phải đưa cháu đến chỗ mẹ cháu ở, tóm lại đều sẽ làm phiền đến bà ấy." Tần Dật nói.

"Nói cũng phải, vậy khoảng một tiếng nữa chú sẽ đến nhà mẹ cháu, sau đó đón chị ấy đến trạm xe lửa, lúc này chắc cháu cũng sắp đến trạm rồi, vừa hay có thể đón được cháu. Không nên đi sớm, đỡ phải bị người ta bàn tán." Vương Chấn Hưng nói.

"Chú Vương suy nghĩ thật chu đáo." Tần Dật cười cười.

"Haha, vậy cứ thế đi, chú bên này còn có chút việc bận." Vương Chấn Hưng nói.

"Đã trễ vậy rồi, chú Vương chú còn bận gì vậy?" Tần Dật tò mò.

"Chuyện hôm nay thì hôm nay làm cho xong, công việc chưa làm xong nên phải tăng ca làm cho xong mới thôi."

"Thì ra là vậy, vậy cháu không làm phiền chú Vương nữa, bye bye."

Cuộc trò chuyện kết thúc.

"Là tiểu Dật sao?" Hứa Du Nhu mừng rỡ hỏi.

Đêm hôm khuya khoắt như vậy, trên ban công rất yên tĩnh.

Tiếng điện thoại tuy nhỏ, nhưng Hứa Du Nhu vẫn láng máng nghe được một âm thanh quen thuộc.

Chỉ là để tránh Tần Dật biết được gì đó, Hứa Du Nhu mới cắn răng không lên tiếng.

Bây giờ cuộc gọi đã kết thúc, Hứa Du Nhu lập tức hỏi.

"Đúng vậy, một giờ sáng nó đến trạm phía bắc Thanh Linh, kêu tôi đi đón, còn kêu tôi dẫn chị đi cùng, lại không cho tôi nói với chị là đi đón ai, nói là muốn cho chị một bất ngờ." Vương Chấn Hưng cảm thấy không có gì để giấu, thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra.

"Tôi biết ngay Tiểu Dật cát nhân thiên tướng mà, chắc chắn sẽ không sao!" Hứa Du Nhu vô cùng vui vẻ, có chút chờ không được mà muốn gặp con trai.

"Tiểu Dật trở về, sau này sợ là tôi không thể thường xuyên đến chỗ chị ăn cơm rồi." Vương Chấn Hưng đột nhiên nói.

Hứa Du Nhu nghe vậy, nét mặt vui mừng dần thu lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận