Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 408: Trả thù

Diệp Quân Lâm ý thức được điều gì, cả người run rẩy, duỗi tay kiểm tra hơi thở của Diệp Duệ Minh.

Thình lình phát hiện, Diệp Duệ Minh đã tắt thở.

"Là nội thương chuyển biến xấu dẫn đến tử vong..."

Diệp Quân Lâm kiểm tra một phen, rất nhanh phán đoán ra nguyên nhân cái chết của Diệp Duệ Minh, trong mắt nổi lên một chút tơ máu đỏ.

"A!!!"

Diệp Quân Lâm như phát cuồng gầm rú, thổ lộ tâm trạng bi phẫn.

Tiết Diệu Toàn nghe được động tĩnh, tranh thủ thời gian tới xem xét, biết được nguyên lai là Diệp Duệ Minh bởi vì thương thế chuyển biến xấu mà không qua khỏi.

"Tô! Minh!"

Từ miệng Diệp Quân Lâm, thốt ra hai chữ.

Vết thương của Diệp Duệ Minh chuyển biến xấu, Vương Chấn Hưng chiếm một phần trách nhiệm.

Nhưng việc này nói cho cùng, vẫn là bởi vì Tô Minh.

Nếu như không phải Tô Minh đánh lén, Diệp Duệ Minh căn bản sẽ không chịu thương thế nghiêm trọng như vậy.

"Tiểu đồ đệ, nén bi thương..." Tiết Diệu Toàn an ủi.

"Ngũ sư phụ, con muốn báo thù!" Diệp Quân Lâm mắt đỏ như máu, quỳ trước mặt Tiết Diệu Toàn khẩn cầu nói. ...

Đêm tối.

Hào trạch Tô gia.

"Kinh mạch đã được chữa trị hơn nửa rồi, bảy ngày nữa, hẳn là có thể khôi phục hoàn toàn."

Sau khi xem mạch cho Tô Minh, Phùng Nhược nói.

"May là có tổ tông Tô gia phù hộ, trong một nhà nhưng lại có hai người đạt được chúc phúc của tiên hiền." Tô Ngọc Thành ở bên cạnh cảm thán nói.

"Cha, nhà Chân Mịch, Tần Ly Lạc và Hạ Hầu Lam có động tĩnh gì không?" Trên mặt Tô Minh không có chút vui vẻ.

Hắn có nghe nói, những danh môn thế gia Lạc Đô này, hiện tại đều muốn gả con gái của mình cho Vương Chấn Hưng.

Một trong số đó, nói không chừng có cả Lạc Đô Tam Mỹ.

"Không có động tĩnh gì." Trên mặt Tô Ngọc Thành hiện lên một chút mập mờ.

"Cha đừng gạt con, con muốn nghe lời thật." Tô Minh nhìn ra thần sắc cha mình khác thường.

Chần chờ một chút, Tô Ngọc Thành thở dài nói: "Hiện tại Lạc Đô gần như mọi người đều biết, tối hôm qua Chân Mịch, Tần Ly Lạc và Hạ Hầu Lam đã đến hành cung Lạc Đô gặp Vương Chấn Hưng, hơn nữa còn tự mình giao tín vật cầu hôn cho cậu ta."

"Ba người... cùng lúc?" Tô Minh kinh ngạc.

"Không sai." Tô Ngọc Thành hâm mộ nói: "Người này thật là diễm phúc không cạn, nhưng là thánh hiền đương thời, cũng xứng đáng. Tương lai tam mỹ về một nhà, phỏng chừng cũng là một giai thoại..."

Nói xong, ông thấy sắc mặt con trai cực kỳ khó coi, liền an ủi:

"Cha biết rõ con muốn cưới Lạc Đô tam mỹ, là của con chung quy là của con, không phải của con, con cũng không cưỡng cầu được."

"Con càng nguyện ý tin tưởng, nhân định thắng thiên." Tô Minh lạnh lùng nói, nhìn về phía sư phụ Phùng Nhược.

"Đừng nói là con muốn ta đi ám sát cậu ta chứ?" Phùng Nhược thấy được sát khí trong mắt đồ đệ.

"Đương nhiên không phải, con cũng rõ ràng, anh ta có số mệnh thánh hiền, giết anh ta nhất định sẽ bị số mệnh cắn trả, ý của con là, để cho sư phụ hủy đi năng lực kia của anh ta. Như vậy dù cho Chân Mịch, Tần Ly Lạc và Hạ Hầu Lam có bằng lòng, anh ta cũng không còn mặt mũi cưới người ta." Tô Minh nói.

"Cái này..." Phùng Nhược vẫn hơi do dự.

"Sư phụ, người này đã trở thành tâm ma của con, nếu như không giải quyết việc này, tu vi của con e rằng khó có thể tiến bộ." Tô Minh nói.

Phùng Nhược nhìn chằm chằm đồ đệ một hồi, thấy chấp niệm của hắn quá sâu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

"Thôi được, ta sẽ giúp con một lần."

Làm tàn tật thân thể của Vương Chấn Hưng, mặc dù vẫn sẽ bị số mệnh thánh hiền cắn trả, nhưng lấy mệnh cách của ông, vẫn là có thể chấp nhận được.

Phùng Nhược đã không còn người thân, người thân cận duy nhất chỉ có Tô Minh, hơn nữa đã ký thác hy vọng lên người Tô Minh.

Nếu như Tô Minh bị tâm ma vây khốn, tu vi đình trệ không tiến, đây là điều Phùng Nhược tuyệt đối không thể nào tiếp nhận.

"Vương Chấn Hưng đang ở hành cung Lạc Đô, chọn ngày không bằng đụng ngày, sư phụ mau chóng hành động đi." Tô Minh lo lắng đêm dài lắm mộng, nôn nóng nói.

Phùng Nhược gật đầu, chuẩn bị đêm thăm hành cung Lạc Đô.

Nhưng vừa xoay người, đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí.

Theo sát phía sau, là một tiếng xé gió.

Phùng Nhược vỗ Tô Minh một chưởng, để cho thân hình hắn nghiêng đi.

Một ám khí sượt qua người Tô Minh, đóng đinh vào trên vách tường.

"Kẻ nào?!"

Phùng Nhược vận chuyển chân khí, một chưởng đánh nát cửa chính.

Một bóng người hiện ra.

Chính là Diệp Quân Lâm với đôi mắt bốc lên lửa giận.

"Tô Minh, trả mạng cho cha ta!" Giọng nói Diệp Quân Lâm tựa như từ Cửu U truyền đến, lạnh lẽo thấu xương.

"Diệp Duệ Minh đã chết..." Tô Minh choáng váng.

Lúc ấy tại trên hôn lễ, hắn ta nóng giận đánh trọng thương Diệp Duệ Minh, sau đó cảm thấy có chút kỳ quặc, cũng định điều tra một phen, xem xem là ai tính kế bản thân.

Nhưng cuối cùng bị Diệp Quân Lâm ám toán, dẫn đến kinh mạch bị thương.

Do đó việc này một mực gác lại.

Mà hiện tại Diệp Duệ Minh đã chết, chân tướng thế nào đã không còn ý nghĩa, bởi vì hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận