Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 376: Anh sẽ coi thường em sao!

Chân gia.

Ánh trăng mờ ảo.

Diệp Duệ Minh nấp bên cửa sổ, áp tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Vài tiếng rên rỉ truyền ra từ bên trong.

'Phúc khí của tên này thật sự là vô biên, lại không biết ôn nhu hương cũng là mộ anh hùng... '

Khóe miệng Diệp Duệ Minh hiện lên một tia cười nhạt chế giễu, sau đó thân ảnh hòa vào màn đêm, lặng lẽ rời đi.

Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

"Anh... anh sẽ coi thường em sao?"

Không biết qua bao lâu, một giọng nói mềm mại cất lên, là Chân Mịch.

"Đương nhiên là không rồi, anh chỉ là hơi coi thường bản thân mình thôi." Vương Chấn Hưng có vẻ hơi xấu hổ.

"Là lỗi của em, anh đừng như vậy." Giọng điệu Chân Mịch bình tĩnh, cũng không hối hận vì những gì mình đã làm, cô nói tiếp: "Được trao thân cho người mình yêu, cũng coi như toại nguyện rồi."

"Em muốn chết sao?" Vương Chấn Hưng cảm nhận được tâm trạng của cô.

"Nếu phải gả cho người mình không yêu, em thà chết còn hơn." Chân Mịch nói.

"Chuyện này vẫn còn đường xoay chuyển, em ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ dại dột như vậy." Vương Chấn Hưng khuyên nhủ.

Chân Mịch thở dài: "La gia có quan hệ với thế gia thần y ở Lạc Đô, dù có tiền có thế cũng không thể đấu lại bọn họ."

"Dù sao em hãy hứa với anh, đừng tự sát, anh sẽ tìm cách ngăn cản hôn lễ này, nhất định sẽ không để em gả cho người khác."

"Được, em hứa với anh. Nếu không phải bất đắc dĩ, em nhất định sẽ không làm chuyện dại dột."

Vương Chấn Hưng gật đầu, sau đó bật đèn ngủ lên: "Em thấy đỡ hơn chưa? Bây giờ mới hai giờ sáng, một tiếng nữa anh mới đi."

Chân Mịch giật mình, suýt nữa thì kêu lên tha mạng, nhưng nghĩ đến sau này có thể sẽ không còn cơ hội, cô liền trân trọng hiện tại.

"Đèn hơi chói mắt, có thể tắt đèn được không?" Chân Mịch nói khẽ.

"Anh muốn nhìn em rõ hơn." Trong mắt Vương Chấn Hưng như có ánh sao lấp lánh, khiến người ta khó có thể cự tuyệt.

Chân Mịch bất đắc dĩ, đành nhắm mắt lại để không bị ánh đèn chiếu vào.

Khóe miệng Vương Chấn Hưng hiện lên một nụ cười khó hiểu, cơ mặt và xương cốt từ từ chuyển động, dung mạo cũng dần thay đổi. Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, mở camera lên.

4:30 sáng.

Vương Chấn Hưng trở về khách sạn.

[ Ký chủ cướp đoạt nữ chính Chân Mịch, nhận được một phần năng lực 'thuật nhiếp tâm (cao cấp)' từ năng lực 'Thần thông võ kỹ' của nam chính Tô Minh! (Do nữ chính tự nguyện, chúc mừng ký chủ nhận được gấp đôi phần thưởng, thuật nhiếp tâm được nâng cấp từ cao cấp lên viên mãn) ]

[ Ký chủ và nữ chính Chân Mịch viên mãn, được vận may võ đạo phù hộ, ngộ tính võ học được tăng cường đáng kể, đạt đến 'Thiên phú võ đạo cấp yêu nghiệt. ]

[ Điểm hảo cảm của nữ chính Chân Mịch dành cho ký chủ + 10, tổng điểm hảo cảm hiện tại là 70 (tình thâm không đổi) ]

[ Ký chủ ảnh hưởng rất lớn đến hướng đi của cốt truyện, đạt được 1500 điểm phản công, giá trị may mắn của nam chính Tô Minh - 150, giá trị may mắn của ký chủ + 150! ]

Vương Chấn Hưng xem xét những phần thưởng mà mình nhận được trong hai tiếng qua.

Với sự gia trì không ngừng của vận may võ đạo, ngộ tính võ học của anh hiện tại đã đạt đến cùng cấp bậc với Diệp Quân Lâm.

Tuy nhiên, điều khiến Vương Chấn Hưng vui mừng hơn là có được 'Thần thông võ kỹ'. Tu luyện 'Thần thông võ kỹ' cần rất nhiều thời gian, ngay cả Diệp Quân Lâm cho đến nay cũng chỉ mới tu luyện công pháp chứ chưa tu luyện 'Thần thông võ kỹ'.

"Thuật nhiếp tâm..." Vương Chấn Hưng bắt đầu nghiên cứu. ...

Thời gian trôi qua, hôn lễ của Chân Mịch cuối cùng cũng đến.

Thành cổ Lạc Đô, Phượng Minh Cung.

Truyền thuyết kể rằng, đây là nơi một vị vua tổ chức yến tiệc cách đây vài trăm năm.

Địa điểm tổ chức hôn lễ của La gia được chọn tại đây.

Vô số khách mời đổ về địa điểm tổ chức hôn lễ.

"Diệp gia Quảng Lăng đến!"

"Kỷ gia Quảng Lăng đến!"

"Tống gia Thanh Linh đến!"

"Mạc gia Hứa Đô đến!"...

Tại khu vực tiếp khách, có người thông báo.

La Đức Vinh nghe xong, vội vàng chạy ra nghênh đón, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Những vị khách này đều là người của các gia tộc lớn, tại sao lại đến dự hôn lễ của con trai ông ta?!

Hơn nữa, ông ta rõ ràng không hề gửi thiệp mời.

Tuy nhiên, dù nghi hoặc thì những người này đã đến, nhất định phải tiếp đón nồng hậu.

La Đức Vinh tự mình ra mời, sau đó dẫn những vị khách quý này đến khu vực trung tâm của bữa tiệc.

"Mười gia tộc lớn..."

Sau khi mời mọi người an toạ, La Đức Vinh đếm thầm trong lòng, vô cùng kinh ngạc.

"La huynh, mặt mũi của anh lớn vậy sao? Có thể mời được cả những gia tộc lớn này đến dự lễ?"

Dịch Thiên, thần y của thế gia Lạc Đô, vừa đến liền kinh ngạc hỏi La Đức Vinh.

Dịch Thiên đã ngoài 50, là một người đàn ông trung niên gầy gò.

"Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy." La Đức Vinh xoa xoa bụng bia, cười khổ nói.

"Vậy bọn họ đến đây vì cái gì?" Dịch Thiên nhíu mày.

"Dù sao thì chắc chắn là đến dự hôn lễ của con trai tôi rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?" La Đức Vinh cười cười, mời Dịch Thiên ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận