Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 400: Phá vỡ kỷ lục

Khi lễ tế đợt hai vừa kết thúc, Tô Ngọc Thành và Tô Minh cùng nhau đi ra, lập tức có một đám người tai to mặt lớn của Lạc Đô kéo con gái mình xúm lại xung quanh.

Họ hận không thể nhét con gái mình vào lòng Tô Minh.

Tô Ngọc Thành thấy vậy thì miệng cười đến tận mang tai.

Ông chỉ có mỗi một đứa con trai là Tô Minh, đương nhiên hy vọng con mình sớm ngày thành gia lập thất, nối dõi tông đường.

Tuy nhiên, Tô Minh lại tỏ vẻ chán ghét ra mặt.

Tô Ngọc Thành bất đắc dĩ, đành phải tạm thời từ chối ý tốt của mọi người.

"Cái thằng nhóc này, đây là cơ hội tốt đấy, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, gia thế lại hiển hách, con không cân nhắc một chút sao?"

Tô Ngọc Thành và Tô Minh đi về phía rìa quảng trường, ông tiếp tục khuyên nhủ con trai.

"Cha muốn con cân nhắc cái gì cơ? Con nhìn bọn họ thôi cũng thấy không vừa mắt!" Tô Minh bĩu môi.

"Vậy con muốn kiểu người như thế nào?" Tô Ngọc Thành cười hỏi.

Nếu như trước đây, ông có thể sẽ mắng cho một trận: kiểu gì mà chả được, có cô gái nào chịu gả cho thằng nhóc bất trị như con là tốt lắm rồi!

Nhưng tình huống hiện tại đã khác, Tô Minh được chúc phúc của tiên hiền, đương nhiên trở thành "hàng hot" được săn đón.

"Nếu muốn kết hôn, con đương nhiên phải chọn cô gái xinh đẹp nhất, ưu tú nhất Lạc Đô rồi!" Nhận được tiên hiền ban phúc nên tâm trạng của Tô Minh rất tốt, hắn thoải mái trò chuyện với cha mình.

Tô Ngọc Thành hiểu ý con trai, ông dừng bước, quay đầu nhìn về phía đại điện.

"Đại tiểu thư Chân gia quả thật là không chê vào đâu được, chỉ là vừa rồi không thấy Chân Kỳ đến chào hỏi, để cha tìm cơ hội nói chuyện với ông ấy xem sao." Tô Ngọc Thành thăm dò nói.

"Chân Mịch... nếu cô ấy bằng lòng làm vợ lẽ, vậy cũng không có vấn đề gì." Tô Minh thản nhiên nói.

"Cái thằng nhóc này, còn chưa cưới vợ đã muốn lấy vợ lẽ! Tuy rằng gia thế nhà chúng ta hiển hách, nhưng để Chân Mịch làm vợ lẽ thì thật là thiệt thòi cho người ta quá." Tô Ngọc Thành trách mắng.

"Chân Mịch chưa có kết hôn, nhưng con mà cưới cô ấy làm vợ, chẳng phải là khiến người ta chê cười hay sao?" Tô Minh nhíu mày.

"Chưa kết hôn không phải là tốt sao? Người ta trong sạch, tại sao không thể cưới làm vợ?" Tô Ngọc Thành phản bác.

"Cô ấy... thôi, chúng ta đừng nhắc đến Chân Mịch nữa." Tô Minh nhớ lại chuyện cũ trong lòng thì khó chịu, bèn nói sang chuyện khác,"Nếu như cưới vợ thì Tần Ly Lạc hoặc Hạ Hầu Lam, ai trong hai người đó cũng được! Tốt nhất là cưới luôn cả hai!"

"Cái thằng nhóc thối tha này, con điên rồi à! Cha không mặt mũi nào đi làm mai mối cho con đâu, muốn thì tự mình đi mà làm!" Tô Ngọc Thành tức giận nói.

Hai cha con vừa nói chuyện vừa đi đến ngồi ở chiếc ghế đá bên rìa quảng trường, dự định chờ đến khi lễ tế kết thúc.

Lúc này trên quảng trường người vẫn đông như trẩy hội, lại có một nhóm người vào đại điện.

'Tô Minh đã nhận được chúc phúc của tiên hiền rồi, không biết mình còn có cơ hội hay không... '

Diệp Quân Lâm đứng lẫn trong đám đông, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Đêm qua, hắn đột nhiên có linh cảm, sáng tạo ra một môn võ kỹ thần thông mới.

Qua giám định của Tiết Diệu Toàn, võ kỹ này gần đạt đến trình độ cao nhất. Nếu được rèn luyện thêm thì chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn.

Tự mình sáng tạo ra một môn võ kỹ thần thông có tiềm lực lớn như vậy, đây là điều mà ngay cả mấy vị sư phụ của Diệp Quân Lâm cũng chưa từng làm được.

Diệp Quân Lâm đặt tên cho môn võ kỹ này là Tam Tuyệt Liệt Dương Chưởng.

Đến lúc làm lễ.

Mọi người lần lượt bước đến chỗ đại đỉnh trong đại điện để đốt giấy tiền vàng mã.

Diệp Quân Lâm âm thầm cầu nguyện, sau đó ném bản chép tay Tam Tuyệt Liệt Dương Chưởng vào trong đại đỉnh. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng bản chép tay.

Không lâu sau, hai pho tượng tiên hiền võ đạo trong đại điện đột nhiên phát sáng, sau đó hào quang chiếu thẳng lên người Diệp Quân Lâm.

Ở bên ngoài quảng trường, mọi người kinh ngạc nhìn thấy một cột sáng khổng lồ xuất hiện trên nóc đại điện. Nhìn qua cũng phải cao đến ba trượng rưỡi!

"Lại có người được tiên hiền chúc phúc?!"

"Hào quang ba trượng rưỡi... đây là phá vỡ kỷ lục rồi sao?"

"Ai vậy? Ai mà lợi hại như vậy?!"...

Tiếng bàn tán lại vang lên, rất nhiều người không dám tin vào mắt mình.

"Mẹ kiếp, thằng chó nào thế?!"

Tô Minh đang ngồi bên rìa quảng trường, hắn nghe vậy thì lập tức chửi thề một tiếng.

Lúc nãy, hào quang khi hắn được chúc phúc cao đến hai trượng, vốn tưởng rằng mình là người có tư chất tốt nhất trong lễ tế năm nay rồi, ai ngờ lại có người còn "bá đạo" hơn cả hắn.

"Hai pho tượng tiên hiền võ đạo cùng tỏa sáng... thiên phú võ đạo của người này e rằng còn hơn cả con đấy." Phùng Nhược không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tô Minh, đôi mắt già nua của ông lóe sáng, nhìn chằm chằm về phía đại điện.

Tô Minh nghe vậy thì nghiến răng ken két. Điều hắn tự hào nhất chính là thiên phú võ đạo, không ngờ lại có ngày bị người ta vượt mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận