Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 467: Lừa gạt mọi người để lấy danh tiếng

"Trường Đại học Mỹ thuật Thanh Linh, Thẩm Hân Đồng, sinh viên năm hai."

Vương Chấn Hưng ghi nhớ những thông tin quan trọng này, rời khỏi Tập đoàn Chấn Hưng, lái xe đến trường Đại học Mỹ thuật Thanh Linh.

Cùng lúc đó.

Thẩm Hạo Vũ cũng đang trên đường đến trường Đại học Mỹ thuật Thanh Linh thăm em gái Thẩm Hân Đồng.

"Đúng là có mắt như mù, Truyền thông Du Duyệt đáng đời lắm, chắc sắp phá sản đến nơi rồi, hahaha..."

Trên đường đi, Thẩm Hạo Vũ vừa xem tin tức trên điện thoại, vừa cười khoái trí.





Một chiếc Rolls-Royce Phantom lái vào trong khuôn viên Học viện Mỹ thuật Thanh Linh, thu hút vô số ánh mắt ngạc nhiên và tò mò. Sinh viên trong học viện đều là những người say mê hội họa, trái ngược với hình ảnh tại Trường Cao đẳng Nghệ thuật Thanh Linh, nơi tụ tập những cô gái xinh đẹp.

Tại đó, những chiếc xe hơi sang trọng có thể nhìn thấy ở khắp nơi. Đặc biệt là vào buổi tối, cửa ra vào thường xuyên bị tắc nghẽn bởi những chiếc xế hộp đắt tiền.

Sự xuất hiện của chiếc Phantom tại học viện mỹ thuật này lại khiến người ta cảm thấy khá lạ lẫm.

Vương Chấn Hưng ra hiệu cho tài xế dừng xe rồi bước xuống.

"Vương tổng, sao anh lại đến đây?" Một người đàn ông trung niên tình cờ đi ngang qua nhìn thấy anh, mỉm cười chào hỏi và đưa điếu thuốc cho Vương Chấn Hưng. Đó là Lưu Chí Huy, một họa sĩ nổi tiếng và cũng là giáo sư của Học viện Mỹ thuật Thanh Linh. Vương Chấn Hưng từng gặp ông ta trong một bữa tiệc trước đây.

"Tôi không hút thuốc", Vương Chấn Hưng xua tay, không có hứng thú đáp lại, định bụng đi tìm Thẩm Hân Đồng.

Tuy nhiên, sau khi đi được vài bước, anh chợt nhận ra rằng, dù muốn tìm Thẩm Hân Đồng thì anh cũng cần phải tìm người để hỏi thăm. Lưu Chí Huy là giáo sư của học viện mỹ thuật, chắc chắn ông ta biết rõ về nơi này. Biết đâu Thẩm Hân Đồng lại là học trò của ông ta.

Chỉ là, đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện."Giáo sư Lưu, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện một chút được không?", Vương Chấn Hưng đề nghị.

"Được, được! Vương tổng, mời anh đi theo tôi!", Lưu Chí Huy nhiệt tình dẫn đường, đưa Vương Chấn Hưng vào phòng vẽ tranh thường ngày của mình.

Trong phòng vẽ bày biện một số tác phẩm nghệ thuật. Vương Chấn Hưng đã nhận được gói quà tài nghệ cao, cả trình độ hội họa và thẩm mỹ của anh đều đạt đến cấp bậc tông sư.

Khi bước vào căn phòng, anh vô thức đánh giá những tác phẩm xung quanh. Tuy nhiên, chẳng có tác phẩm nào khiến anh cảm thấy ấn tượng.

Có lẽ danh tiếng họa sĩ nổi tiếng này của Lưu Chí Huy, ông ta chỉ có danh tiếng mà không có thực lực.

"Bức tranh này...", Vương Chấn Hưng định rời mắt, nhưng sự chú ý của anh bất chợt bị một bức họa thu hút.

"Vương tổng quả nhiên là người có mắt nhìn! Bức tranh này là tác phẩm gần đây nhất của tôi, thậm chí còn giành được giải thưởng lớn. Có người trả giá năm mươi triệu để mua bức tranh này, nhưng tôi đã từ chối", Lưu Chí Huy đắc ý khoe khoang, nhận thấy Vương Chấn Hưng có vẻ hứng thú với bức họa, ông ta liền tiếp lời: "Nếu Vương tổng tổng có thành ý, tôi cũng không ngại nhượng lại."

Vương Chấn Hưng liếc nhìn Lưu Chí Huy, im lặng. Anh không hề hứng thú với bức tranh này, mà cảm thấy phong cách, bố cục và kỹ thuật của nó có phần khác biệt so với những tác phẩm khác của Lưu Chí Huy.

Hơn nữa, anh cũng không có hứng thú sưu tầm tranh vẽ, nhất là khi trong nhà đã có không ít tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng.

"Vương tổng, nếu anh thật sự có hứng thú, thì phải nhanh chân lên đấy. Đã có vài vị muốn sở hữu bức tranh này của tôi rồi", Lưu Chí Huy thấy Vương Chấn Hưng im lặng, bèn tiếp tục thúc giục.

"Hiện tại, giá cao nhất của bức tranh này là bao nhiêu?" Vương Chấn Hưng hỏi.

"Năm mươi triệu Nhân Dân Tệ. Nhưng tôi và Vương tổng dù sao cũng là chỗ có quen biết. Nếu anh muốn, tôi có thể giảm giá cho anh." Lưu Chí Huy nói dối mà không hề chớp mắt.

Tất nhiên, Vương Chấn Hưng không thể tin được những gì ông ta nói và anh cũng không có ý định mua bức tranh này. Anh chỉ là muốn hỏi thăm từ Lưu Chí Huy thôi.

Nhưng dựa vào kinh nghiệm đối nhân xử thế, anh biết nếu nói thẳng như vậy thì Lưu Chí Huy nhất định sẽ không thoải mái.

"Để tôi suy nghĩ đã", Vương Chấn Hưng giả vờ nói.

Lưu Chí Huy cho rằng có hi vọng, vui vẻ đáp: "Vương tổng, anh chờ một chút, tôi đi gọi người pha ấm trà ngon mời anh, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện."

Bức họa kia được trả giá cao nhất là ba mươi triệu, Lưu Chí Huy cảm thấy số tiền đó quá ít nên ông ta vẫn chưa muốn bán, muốn chờ đợi một kẻ chịu chơi chịu chi hơn.

Vương Chấn Hưng bước tới cửa phòng, quan sát khung cảnh của học viện mỹ thuật. Lúc này, có một người bất ngờ lao vào phòng vẽ, đụng phải ngực anh. Cảm giác mềm mại chạm vào người anh, hương thơm tự nhiên phảng phất lan tỏa trong không khí. Cơ thể Vương Chấn Hưng bất động, người đụng phải anh suýt chút nữa ngã ngửa về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận