Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 84: Tâm trạng Tần Dật bùng nổ (2)

Khi đến xưởng điện tử, tuy tâm trạng vẫn không tốt như cũ nhưng cũng đã trút giận được chút, không còn bùng nổ như trước nữa.

"Tiểu Dật, sao trông cứ ủ rũ không vui thế?"

Vừa vào xưởng điện tử thì gặp xưởng trưởng tình cờ đang tuần tra phân xưởng, thấy Tần Dật đi tới với vẻ mặt có chút khác thường, thế là mở miệng hỏi thăm.

"Trong nhà có mấy chuyện không vui." Tần Dật ậm ờ nói.

Nghe vậy, xưởng trưởng cũng không hỏi đến cùng nữa.

Mỗi nhà một nỗi khổ riêng, chuyện trong nhà của Tần Dật, người ngoài tốt nhất không nên hỏi quá nhiều.

"Tiểu Dật, y thuật của cậu giỏi như vậy, ở lại trong xưởng của tôi thật sự là lãng phí nhân tài." Xưởng trưởng đột nhiên cảm thán.

"Tôi cũng muốn chữa bệnh cho người ta, cứu người bị thương, nhưng mở phòng khám cần có tiền vốn, hơn nữa làm nghề y cũng cần có giấy chứng nhận hành nghề, không đơn giản như vậy." Tần Dật thở dài, sau đó ánh mắt hơi sáng lên, nói với xưởng trưởng: "Xưởng trưởng, hay là anh giúp tôi được không?"

"Tôi có thể đầu tư cho cậu, nhưng giấy chứng nhận hành nghề y cũng không dễ có được." Xưởng trưởng nói.

"Thế à..." Tần Dật hơi tiếc nuối.

"Mặc dù tôi không thể giải quyết, nhưng tôi có một người bạn chắc chắn có thể làm được. Ông ấy có mối quan hệ trong cục y tế. Chỉ cần ông ấy giúp đỡ, nhất định có thể giúp cậu giải quyết vấn đề giấy chứng nhận hành nghề." Xưởng trưởng vừa cười vừa nói.

Tần Dật chuyển từ buồn thành vui, kích động nói: "Thật tốt quá, xưởng trưởng, anh có thể giúp tôi việc này không?"

"Tôi đã nói với cậu chuyện này, đương nhiên là bằng lòng giúp cậu, nhưng chỉ có tôi tin tưởng y thuật siêu phàm của cậu cũng vô dụng, cậu cần phải để bạn của tôi cũng tin tưởng, như vậy chuyện của cậu mới dễ giải quyết." Xưởng trưởng cười ha ha nói.

"Thế làm thế nào để chứng minh?" Tần Dật hỏi.

"Bạn của tôi bị bệnh, đến bệnh viện lớn cũng không chữa được. Nếu cậu chữa được thì chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?" Xưởng trưởng nói.

Người có thể làm ông chủ thì đương nhiên là người tài.

Anh ta đi tìm người giúp đỡ, là muốn được nợ nhân tình.

Mặc dù trước đó Tần Dật đã chữa trị cho anh ta nhưng anh ta cũng đã trả tiền cho Tần Dật, hơn nữa còn đặc cách thăng chức cho Tần Dật lên làm phó chủ nhiệm xưởng.

Nghiệp vụ của Tần Dật không tốt, cậu ta còn thường xuyên rời khỏi vị trí làm việc cả ngày.

Những chuyện này xưởng trưởng đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Theo ý của xưởng trưởng, ân tình chữa bệnh trước đó đã trả đủ rồi.

Tần Dật đề nghị giúp đỡ, xưởng trưởng không tiện từ chối, nên đã trở tay hỏi Tần Dật một vấn đề khó.

Nếu Tần Dật có thể chữa khỏi bệnh cho đối phương, ngược lại xưởng trưởng còn được một cái nhân tình.

"Xưởng trưởng, bạn của anh tên là gì? Ông ấy làm nghề gì?" Tần Dật hỏi.

"Ông ấy tên là Đường Chính, trong nhà kinh doanh đồ ngọc. Chắc cậu đã nghe nói về Đồ Ngọc Đường Thị rồi phải không?" Xưởng trưởng trả lời.

"Đồ Ngọc Đường Thị nổi tiếng như vậy, đương nhiên đã từng nghe rồi." Tần Dật vui vẻ gật đầu nói: "Xưởng trưởng, vậy khi nào anh có thời gian? Đưa tôi đi gặp bạn của anh một chút."

"Hôm nay muộn rồi, chắc không thích hợp, sáng mai lại đến thăm hỏi đi." Xưởng trưởng nói.

"Được." Tâm trạng buồn bực lúc trước của Tần Dật đã gần như biến mất, đột nhiên trở nên tốt hơn.

Chỉ cần Đường Chính khỏi bệnh, không những vấn đề giấy chứng nhận hành nghề có thể được giải quyết mà nhất định còn nhận được một khoản tiền chữa bệnh thật lớn.

Dù sao Đường Chính cũng là một ông chủ lớn, nghe nói còn thích làm từ thiện. Mình chữa khỏi bệnh cho ông ấy, chắc chắn người ta sẽ không keo kiệt chút tiền chữa bệnh.

Đêm đến.

Đại trạch nhà họ Đường.

Trong căn phòng ngủ ấm áp với phong cách màu hồng, Đường Thanh Nhã khoác trên mình chiếc áo ngủ màu trắng bằng lụa quý, trằn trọc qua lại không ngủ được.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi giao hẹn với Vương Chấn Hưng, nhưng vẫn chưa đợi được Vương Chấn Hưng đến nhà họ Đường thăm hỏi, khám bệnh cho ba là Đường Chính.

'Chẳng lẽ chú Vương căn bản không hề quan tâm đến chuyện này, hoặc là đã quên luôn rồi?'

Đường Thanh Nhã âm thầm suy đoán.

Duỗi tay bật đèn đầu giường, cô ấy ngồi dậy lấy điện thoại ra, lướt đến số của Vương Chấn Hưng.

'Bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, gọi điện cho chú Vương có phải là quá đường đột không? Lỡ như người ta đang... '

Đường Thanh Nhã lẩm bẩm trong lòng, có chút do dự, nhưng rồi lại suy nghĩ lại.

Chú Vương chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, chắc chắn là giống như mình, vào đêm khuya ngoài việc nghỉ ngơi thì có thể làm chuyện gì khác được chứ?

Vì để bệnh tình của ba Đường Chính mau chóng được chữa khỏi, Đường Thanh Nhã cũng không quan tâm đến việc làm phiền Vương Chấn Hưng nghỉ ngơi nữa, bấm số gọi cho Vương Chấn Hưng.

"Chú Vương, thật xin lỗi, gọi điện cho chú muộn thế này, không làm phiền chú nghỉ ngơi chứ?" Sau khi điện thoại được kết nối, Đường Thanh Nhã ngượng ngùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận