Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 63: Tương kế tựu kế (1)

Còn chưa nói hết câu, Lâm Khả Khanh đã tức giận ném đũa.

Tần Dật dễ dàng tránh né, nhưng thấy Lâm Khả Khanh tức giận như thế cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể rời đi.

Cậu ta đã đưa cho Vương Chấn Hưng một phương thuốc mà sáng trưa chiều tối gì đều phải uống.

Lâm Khả Khanh và Vương Chấn Hưng cả ngày ở chung với nhau, kiểu gì Lâm Khả Khanh cũng sẽ phát hiện ra.

Chỉ cần Lâm Khả Khanh sinh nghi, cầm bã thuốc đi hỏi người có chuyên môn là biết ngay Vương Chấn Hưng đang uống thuốc trị bệnh gì!

Lâm Khả Khanh với Phùng Thiến Thiến vừa ăn tối xong, ngay lập tức đã có người mồm năm miệng mười kể hết lại những lời Tần Dật vừa nói cho Vương Chấn Hưng.

Con mẹ mày.

Vương Chấn Hưng nghe xong không nhịn được phải thân thiện ân cần hỏi thăm mẹ Tần Dật.

Thằng nhóc này đúng là vô lương tâm, lại dám đi bôi nhọ mình trước mặt Lâm Khả Khanh!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai người đúng là bôi nhọ lẫn nhau.

Vương Chấn Hưng kể xấu Tần Dật là giang hồ, đời sống riêng tư hỗn loạn.

Tần Dật đi nói Vương Chấn Hưng có vấn đề về phương diện kia.

"Tối nay tôi qua ăn cơm."

Vương Chấn Hưng gửi một tin nhắn cho Hứa Du Nhu.

Hiện tại anh không có cách nào đối phó với Tần Dật, nhưng thân thiện thăm hỏi Hứa Du Nhu lại là chuyện dễ.

Nói là phải đi đôi với làm.

Vương Chấn Hưng vừa mới hỏi thăm ở trong lòng một lượt, tất nhiên còn phải đi kèm với hành động thực tế.

Ngày hôm sau đi làm.

Bỗng nhiên Vương Chấn Hưng cảm thấy ánh mắt Lâm Khả Khanh nhìn mình có hơi kỳ lạ.

Vốn dĩ Lâm Khả Khanh không định để tâm tới lời nói của Tần Dật, nhưng sau đó ngẫm lại thì thấy sếp mình chưa kết hôn, chưa từng tìm bạn gái nên trong lòng cũng có hơi sinh nghi.

Vương Chấn Hưng thừa biết Lâm Khả Khanh nghĩ gì.

Ánh mắt kia của Lâm Khả Khanh không hề kỳ thị mà là quan tâm và lo lắng.

Vương Chấn Hưng đang suy nghĩ xem có nên chứng minh năng lực ở trước mặt Lâm Khả Khanh một chút không, nhưng trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tương kế tựu kế tuyệt vời.

Trong giờ nghỉ trưa, anh đi bốc ba mươi thang thuốc theo phương thuốc Tần Dật đưa, còn mua thêm một cái ấm sắc thuốc.

"Tiểu Lâm, sắc thuốc giúp tôi." Vương Chấn Hưng sai Lâm Khả Khanh.

"Sếp, ngài không khỏe ạ?" Lâm Khả Khanh giật mình, lấy hết can đảm hỏi.

Ánh mắt Vương Chấn Hưng hơi tránh né, sau đó mới bình tĩnh trả lời: "Gần đây ho hơi nhiều nên đi lấy ít thuốc bắc uống, mau đi sắc thuốc đi."

"Vâng." Lâm Khả Khanh nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nặng trĩu đi sắc thuốc.

Khoảng một tiếng trôi qua, Lâm Khả Khanh bưng một chén thuốc đi tới văn phòng Tổng Giám đốc.

Chén thuốc màu nâu, từ xa đã ngửi thấy mùi đắng nồng nặc.

Vừa nhìn đã thấy khó uống.

"Sếp, thuốc đun xong rồi, nhưng mà bây giờ còn hơi nóng, ngài để nguội rồi hẵng uống."

Lâm Khả Khanh cẩn thận từng tí một, đặt bát thuốc trước bàn làm việc, nhẹ nhàng nói với Vương Chấn Hưng.

"Ừ, đi làm việc đi." Vương Chấn Hưng gật đầu.

Khoảng mười mấy phút trôi qua.

"Tiểu Lâm, đưa mấy văn bản này đến bộ phận Pháp lý." Vương Chấn Hưng nói với Lâm Khả Khanh.

Lâm Khả Khanh lập tức dừng công việc đang làm, sau đó cầm một xấp giấy tờ đi đến bộ phận Pháp lý.

Nhân lúc Lâm Khả Khanh ra ngoài, Vương Chấn Hưng đổ hết thuốc vào toilet trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, sau đó xả nước nhiều lần cho trôi hết mùi thuốc.

Thuốc này chỉ nhìn thôi đã thấy đắng, Vương Chấn Hưng không có bệnh, không cần uống loại thuốc này.

Xử lý xong, Vương Chấn Hưng lại quay về chỗ bàn làm việc.

Một lát sau, Lâm Khả Khanh đã trở lại.

"Ư, ọe..."

Vương Chấn Hưng đối mặt với thùng rác, nôn khan liên tục, giống như là thuốc đắng quá nên mới sinh ra phản ứng nôn mửa.

Lâm Khả Khanh thấy vậy thì vội vàng đi rót một cốc nước đem tới.

Vương Chấn Hưng cầm cốc nước ấm uống một hơi hết sạch, sắc mặt đã khá hơn chút.

Nhưng Lâm Khả Khanh vẫn nhìn thấy mắt của Vương Chấn Hưng đỏ hoe, khóe mắt còn vương vài giọt nước.

Nôn đến độ ứa nước mắt thế này thì chắc là thuốc đắng lắm.

Lâm Khả Khanh nhìn thấy thì hơi đau lòng, đồng thời cũng rất lo lắng cho bệnh tình của sếp.

'Nếu là thuốc đông y trị ho thì sao lại khó uống như thế. Hơn nữa cũng không thấy sếp ho, hay là cái tên giang hồ kia nói thật, sếp bị... '

Trong lòng Lâm Khả Khanh càng thêm nghi ngờ.

Vừa rồi lúc sắc thuốc, cô đã cố ý giữ lại bã thuốc rồi cất vào một chỗ.

Chạng vạng lúc tan tầm.

Lâm Khả Khanh cầm theo một bọc bã thuốc đông y đi tới một phòng khám y học cổ truyền.

Bác sĩ của phòng khám là một vị bác sĩ già với bộ râu trắng, có vẻ như tay nghề rất tốt.

Lâm Khả Khanh lấy bã thuốc đông y ra, tỏ vẻ sẵn sàng trả tiền để bác sĩ kiểm tra tác dụng của bài thuốc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận