Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 458: Chạy trời không khỏi nắng

Dưới ánh trăng.

Tiếng gió rít gào bên tai Tần Dật. Cậu ta vận chuyển chân khí, thi triển khinh công chạy thục mạng. Sau khi bỏ xa thanh niên kia một đoạn, cậu ta lại nhanh chóng bị đuổi kịp.

Tâm trạng Tần Dật cũng theo đó mà lên xuống thất thường.

"Mỗi khi trăng sáng, tốc độ và sức mạnh của tên quái vật này lại tăng lên. Trái lại, khi trăng bị mây đen che khuất, anh ta sẽ bị mình bỏ xa."

Sau một hồi truy đuổi, Tần Dật đã nhận ra quy luật.

Chỉ là, trăng sáng hay tối đâu phải do cậu ta khống chế được.

Điều duy nhất cậu ta có thể làm là cầu nguyện cho mây đen che khuất mặt trăng càng lâu càng tốt, khiến cho sức mạnh của thanh niên mắt xanh suy yếu.

Mượn thời cơ đó, Tần Dật mới có thể hoàn toàn thoát khỏi đối phương.

Nhưng vận may của Tần Dật dường như không được tốt cho lắm.

Mây đen dần dần tản đi, trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu.

Cuối cùng, khi chân khí của Tần Dịch gần cạn, cậu ta bị thanh niên mắt xanh đuổi kịp, ngã gục trên con đường vắng không đèn.

Thanh niên mắt xanh đứng đợi một lúc. Vương Chấn Hưng chậm rãi đi tới.

"Chủ nhân, bắt được rồi." Đôi mắt của anh ta khôi phục màu sắc bình thường, răng nanh trong miệng cũng biến mất, trở lại hình dạng con người, chính là Lục Thu. Anh ta quỳ một gối trước mặt Vương Chấn Hưng.

"Làm tốt lắm." Vương Chấn Hưng thản nhiên khen ngợi, ánh mắt rơi trên người Tần Dật đang bất tỉnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

"Chủ nhân, muốn xử lý cậu ta thế nào?" Lục Thu hỏi.

"Chưa vội, cậu đi tìm cho tôi một người nữa. À không, chính xác mà nói thì là một tên đồng loại với cậu. Thực lực của hắn yếu hơn cậu một bậc, cậu đi giải quyết hắn đi." Vương Chấn Hưng ra lệnh, đồng thời đưa cho Lục Thu địa chỉ.

"Vâng, chủ nhân!" Lục Thu hưng phấn đi làm nhiệm vụ. Máu của đồng loại có thể giúp anh ta tiến hóa.

Đợi Lục Thu rời đi, Vương Chấn Hưng phong bế chân khí của Tần Dật, sau đó đánh thức cậu ta dậy.

"Ba... là ba?" Tần Dật phát hiện toàn thân mình không thể sử dụng chân khí, sắc mặt kinh hãi.

"Yên tâm, kẻ vừa rồi truy đuổi con không phải ta, mà là thuộc hạ của ta." Vương Chấn Hưng mỉm cười.

"Ba... ba muốn làm gì?" Sắc mặt Tần Dật trắng bệch.

"Câu này phải là ta hỏi con mới đúng, nửa đêm canh ba con đến tìm ta rốt cuộc là muốn làm gì?" Vương Chấn Hưng hỏi ngược lại, giọng điệu trêu tức.

Tần Dật không thể đưa ra lời giải thích nào hợp lý.

"Con không nói thì ta cũng có thể đoán được. Chỉ là rõ ràng con tinh thông thuật xem bói, vì sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, trước khi ra tay không xem bói cho bản thân một quẻ cát - hung sao?" Vương Chấn Hưng nói tiếp.

Lúc đó Tần Dật cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng nên không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng bây giờ chuyện đã rồi, hối hận cũng vô ích.

"Ba giấu cũng thật sâu, là con đã coi thường ba rồi! Là ba làm tổn thương kinh mạch của con đúng không?" Tần Dật nghi ngờ hỏi.

"Chuyện này không liên quan đến ta. Dựa theo phán đoán của ta, kẻ ra tay với con hẳn là Diệp Quân Lâm."

Tần Dật nghe vậy, ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy Diệp Quân Lâm khả nghi, bừng tỉnh: "Tên khốn đó chắc chắn cho rằng con là người phá hỏng tâm cảnh của Lãnh Thanh Hàn, cho nên nhân lúc chữa trị cho con đã âm thầm ra tay!"

"Ồ, nếu vậy thì ta cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện kinh mạch của con bị tổn thương." Vương Chấn Hưng thản nhiên nói.

Tần Dật ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại, gầm lên: "Thì ra là ba! Là ba đã phá hỏng tâm cảnh của Lãnh Thanh Hàn!"

[Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tâm tính hao tổn, nhận được 200 điểm phản công!]

"Nói thế nào nhỉ? Con lúc thì thông minh, lúc thì ngốc nghếch." Vương Chấn Hưng nhận xét.

"Con không ngốc!" Tần Dật phản bác.

"Vậy sao? Gần đây vận may của con đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ con chưa từng thử xem bói cho mình, tìm hiểu nguyên nhân hay sao?" Vương Chấn Hưng hỏi.

Tần Dật sững sờ.

"Bây giờ con có thể thử xem một quẻ đi."

Xem bói sẽ tổn hại đến thọ nguyên của mình. Nhưng lúc này, Tần Dật đã là cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé, cậu ta cũng chẳng còn gì để mất.

Cậu ta bấm ngón tay tính toán, xem xét lời Vương Chấn Hưng vừa nói, đồng thời cũng xem xem hôm nay bản thân có thể thoát khỏi kiếp nạn hay không.

Khi kết quả hiện ra, Tần Dật như người mất hồn.

[Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tâm tính hao tổn, nhận được 200 điểm phản công!]

"Vương... không, ba, xin hãy cho con một cơ hội! Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba và mẹ!" Tần Dật nặn ra nụ cười lấy lòng, khẩn cầu.

"Dù sao con cũng là con trai của A Nhu, ta sao nỡ lòng nào hại con." Vương Chấn Hưng xoa đầu Tần Dật.

"Thật sao?"

"Giả đấy."

[Ký chủ đã khiến nhân vật chính Tần Dật tâm tính hao tổn, nhận được 200 điểm phản công!]

"Tên họ Vương kia... Ba..." Tần Dật biết rõ chạy trời không khỏi nắng, định mắng chửi cho hả giận, nhưng vừa mở miệng, cổ họng đã đau nhói, sau đó cậu ta mất đi ý thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận