Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 209: Năng Lực Phục Chế (2)

Vương Chấn Hưng xem xét tình huống của Tần Dật, phát hiện cậu ta vẫn đang trong tình trạng thương nặng, không có xảy ra tình huống hồi phục thần kỳ, chiến lực tăng vọt.

Lúc này, Hứa Du Nhu vô tình nhắc đến sư tỷ của Tần Dật - Lãnh Thanh Hàn đã liên lạc sư môn.

Sư môn của Tần Dật sắp phái đệ tử đến cứu chữa.

Vương Chấn Hưng lúc này mới bừng tỉnh, hiểu ra đại họa của cha con Tiêu Vũ có liên quan đến sư môn của Tần Dật.

"Đệ tử sư môn Tần Dật phái tới, bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ?"

Vương Chấn Hưng muốn hiểu rõ thêm thông tin, thế là hỏi Hứa Du Nhu.

"Cái này thì em không rõ, sư tỷ của tiểu Dật không nói cho em biết." Hứa Du Nhu biết rất ít, lắc đầu nói.

Vương Chấn Hưng suy nghĩ một chút, rời khỏi nhà Hứa Du Nhu, đi đến Đại học Thanh Linh, chuẩn bị tìm hiểu từ Lãnh Thanh Hàn.

Trên đường đến Đại học Thanh Linh, Vương Chấn Hưng tình cờ gặp Lâm Ngữ Mộng, người mà anh đã nhiều ngày không gặp.

Lâm Ngữ Mộng ôm mấy quyển sách, sau khi nhìn thấy Vương Chấn Hưng, trên khuôn mặt mộc xinh đẹp lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng ngay lập tức lại e dè điều gì đó, vội vàng cúi đầu.

"Ngữ Mộng, cha em đã khỏe hơn chưa?" Vương Chấn Hưng vẻ mặt tự nhiên, gọi Lâm Ngữ Mộng lại hỏi thăm.

"Ca phẫu thuật ghép thận rất thuận lợi, sau đó cũng không có phản ứng đào thải, cha em đã gần như người bình thường, cảm ơn anh trước đây đã giúp đỡ, số tiền kia em nhất định sẽ trả lại anh cả gốc lẫn lãi."

Lâm Ngữ Mộng rụt rè, ngước mắt nhìn Vương Chấn Hưng, tiếp đó lại xấu hổ cúi đầu xuống.

"Số tiền kia anh cho em, em không cần phải trả." Vương Chấn Hưng lắc đầu, sau đó chuyển chủ đề:

"Nghe nói em tạm nghỉ học, bây giờ chắc là đã quay lại học rồi nhỉ?"

"Vâng, đúng vậy." Lâm Ngữ Mộng gật đầu, dừng lại vài giây, sau đó lại ấp úng bổ sung: "Em... em học khoa Lịch sử."

Sau khi nói xong, cô lại hối hận.

Lý do bổ sung câu nói về ngành học, là vì trong lòng cô có chút mong đợi Vương Chấn Hưng đến tìm cô.

Nhưng cô cũng hiểu rõ, bản thân đang kỳ vọng quá mức, không nên có suy nghĩ này.

Vương Chấn Hưng là doanh nhân nổi tiếng.

Còn cô?

Chỉ là một cô gái nhà nghèo nhỏ bé không đáng kể.

"Anh là giáo sư thỉnh giảng ở đây, nếu em cần giúp đỡ gì, có thể đến tìm anh." Vương Chấn Hưng giọng điệu ôn hòa, sánh bước cùng Lâm Ngữ Mộng, chậm rãi đi về phía trước.

"Vâng, vâng ạ."

Lâm Ngữ Mộng khẽ đáp, bước chân theo sát nhịp bước của anh.

Thỉnh thoảng, thừa dịp anh không chú ý, cô lén quay đầu nhìn anh.

Chỉ là thường xuyên đi dọc bờ sông, làm gì có đôi giày nào không ướt.

Lâm Ngữ Mộng nhìn nhiều, liền bị anh bắt gặp hành động nhỏ lén lút này.

"Xin lỗi." Lâm Ngữ Mộng lập tức xin lỗi, cảm thấy bản thân làm sai.

Vương Chấn Hưng hơi cạn lời.

Tâm tư của Lâm Ngữ Mộng quá nhạy cảm, lại còn quá tự ti.

Cô hoàn toàn không nhận thức được vẻ đẹp của chính mình.

"Đừng nhúc nhích."

Vương Chấn Hưng dừng bước, đột nhiên nhìn về phía Lâm Ngữ Mộng, chầm chậm đưa tay ra.

Lâm Ngữ Mộng tưởng rằng mình sắp bị đánh, sợ hãi nhắm chặt mắt.

Nhưng sau vài giây, chỉ cảm thấy tóc nhẹ nhàng bị chạm vào.

Lâm Ngữ Mộng hiểu ra bản thân đã hiểu lầm, anh ấy tốt bụng như vậy, sao có thể đánh mình?

Chầm chậm mở mắt, Lâm Ngữ Mộng thấy trong tay Vương Chấn Hưng đang cầm một chiếc lá.

Lâm Ngữ Mộng lúc này mới tỉnh ngộ, biết là có lá rụng trên đầu mình, anh ấy chỉ muốn giúp mình lấy lá rụng ra mà thôi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Ngữ Mộng không chủ động nói chuyện, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Vương Chấn Hưng.

Đi được một đoạn, Lâm Ngữ Mộng đột nhiên cảm giác bước chân của Vương Chấn Hưng chậm lại.

Lâm Ngữ Mộng nghi ngờ, lén nhìn Vương Chấn Hưng, thấy anh đang nhìn về phía trước không xa.

Ở đó có hai bóng dáng xinh đẹp, đang chậm rãi đi về phía này.

Là Tần Y Nhược và Khương Y.

"Chúng ta quay về thôi." Vương Chấn Hưng dẫn Lâm Ngữ Mộng đổi hướng, tránh mặt Tần Y Nhược và Khương Y.

Lâm Ngữ Mộng không hiểu tại sao, chỉ "dạ" một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Sau khi quay người, Vương Chấn Hưng chưa đi được mấy bước, lại phát hiện bóng dáng Lãnh Thanh Hàn ở phía trước.

Dừng bước, Vương Chấn Hưng nhất thời hơi khó xử.

Phía trước là Lãnh Thanh Hàn, phía sau là Tần Y Nhược và Khương Y, nên đi hướng nào đây?

Mà trong lúc Vương Chấn Hưng ngây người mấy giây, cả ba người trước sau đều nhìn thấy anh.

Ba người phụ nữ với những biểu cảm khác nhau, nhưng đều đồng thời hướng về phía Vương Chấn Hưng đi tới.

Lãnh Thanh Hàn, Tần Y Nhược và Khương Y lần lượt tiến đến.

Vương Chấn Hưng không thể né tránh, đành đứng yên, sẵn sàng đón tiếp.

Lãnh Thanh Hàn đi đến bên cạnh Vương Chấn Hưng, thoáng dừng bước, ánh mắt phức tạp nhìn anh vài lần, rồi lướt qua.

Tần Y Nhược và Khương Y cũng đang đến gần. Khác với vẻ hoạt bát thường ngày, Tần Y Nhược hôm nay có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận