Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 160: Nhân vật chính Tiêu Vũ

"Tần Y Nhược... Tên hay quá, mà cậu cũng xinh đẹp thật đấy." Khương Y quan sát cô một chút, không khỏi khen ngợi.

"Cậu cũng rất xinh, còn đẹp hơn cả ảnh trên diễn đàn, đặc biệt là làn da... woa, mịn quá." Tần Y Nhược nhìn cô, không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ, cười hì hì.

Hành động này khiến Khương Y vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Tuy nhiên, chính nhờ tính cách cởi mở của Tần Y Nhược mà khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn.

"Cậu có bạn trai chưa?" Sau khi đã thân thiết hơn một chút, Tần Y Nhược tò mò hỏi.

"Chưa... mình còn độc thân. Còn cậu thì sao?"

Vì Vương Chấn Hưng hiện là giáo sư thỉnh giảng của trường Đại học Thanh Linh, Khương Y sợ gây rắc rối cho anh nên không nói rằng mình đã có người yêu.

"Chưa có người đàn ông nào lọt vào mắt xanh của bản tiểu thư này." Tần Y Nhược chưa từng nếm trải đau khổ trong tình yêu, tỏ vẻ kiêu kỳ.

"Bạn có quen ai tên Tiêu Vũ không?" Khương Y nhớ đến lời dặn của Vương Chấn Hưng, bỗng nhiên hỏi.

"Tiêu Vũ? Cái gì thế, không quen." Tần Y Nhược lắc đầu.

Khương Y đáp "ừm" một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Tần Y Nhược dìu Khương Y vừa đi vừa trò chuyện, đưa cô đến tòa nhà khoa Múa rồi chuẩn bị tạm biệt.

Trước khi đi, Tần Y Nhược chủ động kết bạn với Khương Y.

Rời khỏi tòa nhà khoa Múa, Tần Y Nhược hướng về phía tòa nhà khoa Văn học.

"Này này, mẹ vợ đợi con với, mẹ vợ ơi..."

Giữa đường, Tần Y Nhược nghe thấy tiếng gọi lạ lùng phía sau, thầm nghĩ kẻ nào thần kinh thế, chạy đến đây tìm mẹ vợ.

Vừa đi thêm vài bước, một bóng người đột nhiên nhảy ra trước mặt Tần Y Nhược.

Giật mình, Tần Y Nhược theo bản năng đánh giá người đó.

Đó là một người đàn ông, nhìn qua trạc tuổi cô, mặc bộ quần áo cũ rách, còn vác theo bao tải, trông rất bẩn thỉu.

Lùi lại vài bước với vẻ mặt ghê tởm, Tần Y Nhược không vui nói: "Anh là ai?"

"Con là con rể của mẹ, mẹ là mẹ vợ của con." Người đàn ông vác bao tải nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Anh có phải hay không bị bệnh thần kinh rồi, tôi mới hai mươi tuổi, bạn trai còn chưa có, làm sao sẽ biến thành mẹ vợ người khác."

Tần Y Nhược nhìn người nam giới trước mặt như một kẻ ngốc, sau khi nói xong, cau mày vòng qua nam giới, đi đến về phía trước.

"Chẳng lẽ mình nhận lầm người rồi sao?" Người đàn ông bắt đầu rút một tấm hình ra.

Trong ảnh chụp có nữ sinh xinh đẹp, chính là Tần Y Nhược.

"Không có nhận lầm ah, uầy uầy, mẹ vợ đợi con chút!"

Nam giới chạy chậm đuổi theo.

"Tôi không quen anh, anh là ai?" Tần Y Nhược lần nữa bị người đàn ông chặn đường, cô bực bội lên tiếng.

"Xin lỗi, quên giới thiệu bản thân. Tôi là Tiêu Vũ, con rể tương lai của cô." Tiêu Vũ nở một nụ cười rạng rỡ.

Cái tên Tiêu Vũ khiến Tần Y Nhược nhớ đến Khương Y đã từng nhắc tới."Anh là Tiêu Vũ?"

"Đúng vậy, chính là tôi. Mẹ vợ, cô nhận ra tôi rồi phải không?" Tiêu Vũ cười hỏi.

"Nhận ra cái đầu anh! Cảnh cáo anh đừng có đi theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!" Tần Y Nhược cảnh cáo rồi bước nhanh về phía trước. Đi được vài bước, cô quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông thần kinh kia không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không sai, chính là cô ấy." Tiêu Vũ so sánh ảnh chụp thêm lần nữa, xác nhận mình không tìm nhầm người. Lần này anh không bám theo nữa mà vác bao tải lên vai, hỏi thăm đường đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Dáng vẻ của anh thu hút sự chú ý của một số người. Hai bảo vệ nhanh chóng tiến đến, hỏi Tiêu Vũ đến đây làm gì.

Tiêu Vũ đáp rằng mình đến ghi danh.

Hai bảo vệ bật cười chế nhạo. Trường đã khai giảng được một thời gian, giờ này mới đến ghi danh chẳng phải là trò đùa sao? Họ định đuổi Tiêu Vũ ra ngoài.

Tiêu Vũ không đồng ý, đôi bên xảy ra chút xung đột.

Đúng lúc này, hiệu trưởng Âu Dương Kính xuất hiện.

"Cậu chính là Tiêu Vũ phải không? Cuối cùng cũng đến rồi, tôi đợi cậu lâu lắm đó!" Âu Dương Kính mang dáng vẻ của một nho sinh trung niên, trông nho nhã, chạy đến niềm nở chào đón Tiêu Vũ.

Hai bảo vệ ngơ ngác, không ngờ người đàn ông ăn mặc lôi thôi này lại quen biết hiệu trưởng.

Tiêu Vũ mắng hai bảo vệ một trận cho hả giận rồi đắc ý đi theo hiệu trưởng vào văn phòng.

"Nhanh, nhanh khám bệnh cho tôi." Âu Dương Kính đóng cửa lại, sốt ruột nói.

Tiêu Vũ bắt mạch cho ông ta, hít một hơi thật sâu rồi cười nham hiểm: "Trông ông cũng chỉ tầm bốn mươi lăm tuổi mà bệnh tật thế này, không ít lần đi "vui vẻ" nhỉ?"

"Tôi là người có học, sao có thể đến những nơi như vậy! Chỉ là... ứng phó vợ tôi cũng đủ mệt rồi." Âu Dương Kính vội vàng thanh minh.

"Vợ ông bao nhiêu tuổi?" Tiêu Vũ hỏi.

"Hai mươi tám."

"Chồng già vợ trẻ à."

"Cũng chỉ kém chưa đến hai mươi tuổi, tôi đâu có già lắm." Âu Dương Kính sờ nếp nhăn trên mặt, hơi thiếu tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận