Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 506: Tân nhiệm Giáo chủ

"Chứng minh thân phận thôi mà, cũng không phải là không được." Vương Chấn Hưng cười nhạt.

Bùi Phong Trí cùng những người khác nghe vậy, đều im lặng chờ đợi.

Tuy nhiên, vài giây trôi qua vẫn không thấy Vương Chấn Hưng nói tiếp.

Đột nhiên, lời nói vừa kinh ngạc vừa tức giận của Tần Lung Nguyệt phá vỡ sự im lặng.

"Là ai hạ độc?!"

Cùng với lời nói của Tần Lung Nguyệt, những người phản ứng chậm hơn cũng bừng tỉnh, vội vàng nín thở.

Phần lớn mọi người theo bản năng nhìn về phía Dạ Nhiêu.

Sắc mặt Dạ Nhiêu cứng đờ, tỏ vẻ vô tội.

Nếu cô có bản lĩnh này, lúc nãy Diêm Thiết ăn nói thô lỗ như vậy thì cô đã ra tay rồi, cần gì phải nhẫn nhịn đến bây giờ.

Mọi người thấy phản ứng của Dạ Nhiêu, lập tức hiểu ra chuyện này không phải do cô làm.

Vô số ánh mắt lại lần nữa tập trung vào Vương Chấn Hưng.

"Là anh hạ độc mọi người?!" Có người chất vấn.

"Không phải mọi người muốn tôi chứng minh thân phận sao?" Vương Chấn Hưng thản nhiên hỏi ngược lại.

Mọi người nghe vậy thì lập tức không nói nên lời.

Dạ Nhiêu vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ nhìn Vương Chấn Hưng. Tên này dám ra tay trước mặt bao nhiêu cao thủ như vậy, nếu bản thân mình cũng đạt tới trình độ này thì tốt biết bao.

Sau một hồi im lặng, Bùi Phong Trí lên tiếng: "Xem ra bằng hữu là người của Vạn Độc Giáo? Nhưng theo tôi được biết, ngoại trừ Hắc Tâm lão ma thì trong Vạn Độc Giáo không có ai lợi hại giống như anh."

"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ chứng minh thân phận của tôi sao?" Vương Chấn Hưng nhướng mày dưới lớp mặt nạ, sau đó lấy ra một vật từ trong người mình, ném về phía Bùi Phong Trí.

Một luồng ánh sáng lóe lên, kèm theo tiếng xé gió.

Bùi Phong Trí đưa tay đón lấy, cảm nhận được một cỗ lực đạo đáng sợ khiến bàn tay tê rần.

'Tu vi của người này, e rằng không kém gì mình. '

Bùi Phong Trí giật mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Chấn Hưng mang theo vài phần kiêng kị. Sau đó, hắn mới cẩn thận quan sát vật trên tay, là một khối lệnh bài.

"Thì ra... anh là giáo chủ tân nhiệm của Vạn Độc Giáo, thất kính, thất kính rồi." Bùi Phong Trí nhận ra hoa văn tinh xảo trên lệnh bài, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng cười nói.

Khối lệnh bài này chính là tín vật của giáo chủ Vạn Độc Giáo, vốn do Hắc Tâm lão ma nắm giữ.

Hiện tại lệnh bài đổi chủ, hiển nhiên là vị trí giáo chủ cũng đã thay đổi.

Không ai cho rằng Vương Chấn Hưng cướp lệnh bài từ tay Hắc Tâm lão ma.

Nghe Bùi Phong Trí nói, mọi người đều kinh ngạc.

Trước đây có tin đồn nội bộ Vạn Độc Giáo đấu đá lẫn nhau, bị tổn hại nghiêm trọng. Mọi người đều cho rằng rằng Vạn Độc Giáo sắp tan rã, không ngờ lại lặng lẽ đổi một giáo chủ lợi hại như vậy.

Nghĩ đến đây, cái chết của Diêm Thiết xem ra cũng không oan uổng.

"Là hiểu lầm, mong vị bằng hữu này đừng để bụng. Chưa biết xưng hô với bằng hữu đây như thế nào?" Bùi Phong Trí nhẹ nhàng ném trả lệnh bài, mỉm cười hỏi.

"Doãn Đạo Nhân." Vương Chấn Hưng đưa tay bắt lấy lệnh bài, cất đi.

Mọi người nghe vậy, cảm thấy tên này cực kỳ xa lạ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra là ai trong số những cao thủ ma đạo mà mình biết, cuối cùng chỉ có thể cho rằng đây là một nhân tài mới nổi.

"Thì ra là Doãn huynh." Bùi Phong Trí chắp tay cười nói, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một tia kiêng kị.

Nỗi băn khoăn về thân phận của Vương Chấn Hưng được gỡ bỏ, mọi người bắt đầu bàn bạc chính sự.

"Anh thật sự là giáo chủ tân nhiệm của Vạn Độc Giáo chúng ta sao?" Dạ Nhiêu hơi mất tập trung, truyền âm hỏi Vương Chấn Hưng, muốn xác nhận lại một lần.

"Muốn xem lệnh bài sao?" Vương Chấn Hưng truyền âm đáp.

"Không dám." Vừa rồi Bùi Phong Trí đã kiểm tra, Dạ Nhiêu đương nhiên không cho rằng lệnh bài là giả, chỉ là hơi khó hiểu: "Vì sao lúc gặp tôi, anh không trực tiếp nói ra thân phận?"

"Ban đầu tôi không có ý định tiếp nhận vị trí này, nếu không phải bọn họ nhiều lời, tôi sẽ không nhắc đến chuyện đó." Vương Chấn Hưng nói.

"Lão Hắc Tâm... giáo chủ tiền nhiệm đi đâu rồi?" Dạ Nhiêu hỏi.

Vương Chấn Hưng theo bản năng muốn đáp: Chắc trên mộ phần của lão già đó đã có cỏ mọc um tùm rồi.

Nhưng nhớ đến sau này nói không chừng còn cần Hắc Tâm lão ma gánh tội, bèn đổi giọng: "Tôi cũng không rõ, ai biết lão chạy đi đâu rồi."

"Vạn Độc Giáo hiện tại đang hỗn loạn, bất kể anh có lòng hay không, đã tiếp nhận truyền thừa của giáo chủ tiền nhiệm thì xin anh hãy ra tay tương trợ. Như vậy với anh cũng có lợi." Dạ Nhiêu nói.

"Có lợi gì chứ? Không phải cô cũng đã nói Vạn Độc Giáo hiện tại đang hỗn loạn hay sao? Đây rõ ràng chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi." Vương Chấn Hưng thản nhiên nói.

Dạ Nhiêu nghẹn lời, sau đó mới nói: "Ít nhất, khi anh làm giáo chủ, sẽ có người để sai khiến, không cần phải tự mình vất vả."

"Người mà tôi có thể sai khiến, có bao gồm cả cô không?" Vương Chấn Hưng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận