Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 62: Bôi nhọ lẫn nhau.

"Thật chứ ạ!" Tần Dật cũng không dấu giếm, dù sao chú Vương cũng có bệnh kia, cho chú biết cũng chẳng sao.

"Tiểu Lâm quả thật là một cô gái tốt, chú có thể giới thiệu hai cháu với nhau, nhưng nếu cháu có thể theo đuổi người ta thành công thì phải thật lòng thật dạ đối xử tốt với người ta đấy." Vương Chấn Hưng giả vờ ủng hộ.

"Chú Vương cứ yên tâm, cháu nhất định đối xử tốt với cô ấy." Tần Dật thề chắc như đinh đóng cột, nhưng không hề nhắc tới chuyện sẽ thật lòng thật dạ một chữ nào.

Cậu ta định đối xử tốt với người ta là thật, nhưng cậu ta còn muốn đối xử tốt với cô sư phụ xinh đẹp của mình, sau này có thể sẽ còn đối xử tốt với những người con gái khác nữa.

Chỉ là cậu ta không thể nói những suy nghĩ này cho Vương Chấn Hưng được.

Vương Chấn Hưng cười lạnh.

Sau khi cơm nước xong, Vương Chấn Hưng đi tới chỗ Lâm Khả Khanh và Phùng Thiến Thiến đang ngồi.

Hai người bạn thân này vẫn đang ăn cơm.

Thấy Vương Chấn Hưng đến đây, Lâm Khả Khanh buông đũa ngay lập tức, đứng lên hỏi ông chủ tìm mình có việc gì.

Vương Chấn Hưng nhìn Tần Dật đang chờ ở phía sau, sau đó lại hạ giọng nói với Lâm Khả Khanh:

"Tiểu Lâm, con trai của bạn tôi nói là thích cô, muốn tôi giới thiệu nó cho cô, nó bỏ học từ sớm và đã yêu đương không dưới mười lần, là một đứa giang hồ đầu đường xó chợ, hiện đang làm vặn ốc ở nhà máy điện tử..."

"Sếp, tôi hiểu ý sếp rồi, ý ngài là muốn tôi giả vờ một tí, không để cho ngài khó xử phải không? Tôi hiểu rồi!" Lâm Khả Khanh đã làm thư ký một thời gian, khả năng đoán ý đã tiến bộ rất nhiều, không đợi sếp nói hết ra đã hiểu được ngay.

"Ừ, đúng vậy." Vương Chấn Hưng mỉm cười gật đầu. Anh quay đầu lại vẫy tay với Tần Dật.

Tần Dật thấy thế thì vội vàng chạy tới.

Lâm Khả Khanh vô cùng ghét mấy tên đầu đường xó chợ, lần trước lúc đang ở quán ăn vặt còn suýt chút nữa bị đánh, may mà thân thủ sếp tốt, cuối cùng mới bình an mà vượt qua nguy hiểm.

Lâm Khả Khanh đành phải nể mặt sếp mà dằn sự chán ghét xuống, miễn cưỡng thêm bạn bè trên Wechat với Tần Dật.

"Rất vui được làm quen với các cô, bữa này của các cô để tôi mời."

Tần Dật mỉm cười đề nghị thanh toán để bày tỏ thành ý.

Không để Lâm Khả Khanh từ chối, Tần Dật chạy thẳng tới quầy thanh toán.

"Các cô cứ ăn đi, chúng tôi đi trước."

Sau khi giới thiệu xong, Vương Chấn Hưng kéo Tần Dật rời đi.

Nhưng lúc đi đến cửa, Tần Dật bỗng nhiên ôm bụng, nói muốn đi vệ sinh, bảo Vương Chấn Hưng cứ đi trước.

Vương Chấn Hưng biết thừa cậu ta giả vờ, nhưng cũng không vạch trần.

Nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn đô thị thường rất chung tình và tận tâm.

Lâm Khả Khanh đã có người mình thích, thế nên chắc chắn sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ.

Hơn nữa Vương Chấn Hưng còn thêm mắm dặm muối bôi nhọ Tần Dật.

Bây giờ Lâm Khả Khanh đã vô cùng ghét Tần Dật rồi.

Tuy nhiên, để đề phòng, Vương Chấn Hưng vẫn gửi tin nhắn để Phùng Thiến Thiến báo cáo lại tình hình bên Lâm Khả Khanh kịp thời.

Đúng như Vương Chấn Hưng suy đoán, Tần Dật giả vờ đau bụng, nhưng chờ sau khi Vương Chấn Hưng đi rồi thì cậu ta lại vội vàng chạy về phía bàn của Lâm Khả Khanh.

Tần Dật vui vẻ cười nói, muốn tìm đề tài để nói chuyện phiếm với Lâm Khả Khanh.

Lâm Khả Khanh tính mặc kệ cậu ta, nhưng nghe nhiều quá lại thấy phiền, chỉ có thể nói thẳng: "Tôi nể mặt sếp nên mới thêm Wechat của cậu, nhưng thật ra tôi không muốn làm quen với cậu chút nào, bây giờ chúng tôi phải ăn cơm, mời cậu đi cho."

"Tôi có chuyện muốn nói với cô, có thể tìm một chỗ nào đấy để nói chuyện không? Nói xong tôi sẽ đi ngay." Tần Dật thấy không bắt chuyện được với cô nên đổi qua cách khác.

Đương nhiên Lâm Khả Khanh không đồng ý: "Tôi với cậu không quen không biết, cậu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng rồi mau đi đi."

Tần Dật nhớ rõ Vương Chấn Hưng từng nói rằng anh không quen biết bạn của Lâm Khả Khanh.

Nếu đã vậy thì không cần phải ngại gì nữa.

"Hình như sếp của cô có vấn đề về phương diện kia đấy!" Tần Dật nói,

Cậu ta nhìn ra Vương Chấn Hưng có tướng đào hoa.

Vương Chấn Hưng có tiền có sắc, điều kiện lại tốt như thế.

Lâm Khả Khanh làm thư ký của Vương Chấn Hưng, mỗi ngày ngẩng đầu lên là thấy cúi đầu xuống là gặp, có lẽ sẽ phát sinh tình cảm nam nữ với Vương Chấn Hưng.

Tần Dật cố tình quay lại, bắt chuyện chỉ là phụ mà mục đích chính là nói chuyện này cho Lâm Khả Khanh, phòng ngừa Lâm Khả Khanh thích Vương Chấn Hưng.

"Cậu có bị điên không? Mắc gì lại đặt điều cho sếp tôi!" Lâm Khả Khanh tức giận.

"Chuyện này là thật đấy, có bệnh thì phải uống thuốc, cô cứ để ý đến thuốc mà sếp cô uống gần đây là biết tôi nói có thật hay không..." Tần Dật phun nước miếng khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận