Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 355: Danh thiên thiên cổ (2)

"Không hổ là tài nữ, Huyền Tâm bội phục." Kỷ Huyền Tâm cũng chấn động không thôi, bước đến trước mặt Lạc Trúc Huyên.

Cô thiên phú võ đạo hơn người, về khoản văn chương chỉ có thể coi là bình thường.

Diệp Quân Lâm bị cướp mất danh tiếng, im lặng một lúc, truyền âm cho Lạc Trúc Huyên: "Mẹ, sao mẹ lại phá đám con thế..."

Lạc Trúc Huyên nghe vậy ngẩn người, kinh ngạc nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Quân Dạ.

'Lâm Quân Dạ, Diệp Quân Lâm... mình sớm nên nghĩ đến. ' Lạc Trúc Huyên bừng tỉnh, thầm than trong lòng.

Lạc Trúc Huyên không phải người tu hành, không cách nào truyền âm đáp lại, hơn nữa biết con trai cố ý che giấu thân phận, nên không vạch trần, chỉ có thể liếc nhìn con trai một cái đầy vô tội.

Nếu cô biết Lâm Quân Dạ chính là Diệp Quân Lâm, có lẽ đã không ra mặt làm thơ.

"Thật ra năm bài sau không phải tôi làm, vị công tử này không thua kém tôi đâu." Lạc Trúc Huyên muốn vãn hồi mặt mũi cho con trai, bèn lên tiếng.

"Lạc tài nữ, nếu không phải cô làm, vậy là ai làm? Ai có thể viết ra những áng văn chương kinh thiên thế này?!" Có người tò mò hỏi.

Lạc Trúc Huyên nhìn về phía Vương Chấn Hưng trong đám đông.

Diệp Quân Lâm chú ý tới hướng nhìn của Lạc Trúc Huyên.

'Chẳng lẽ những áng văn chương lưu danh thiên cổ này là do Vương Chấn Hưng viết? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!' Diệp Quân Lâm phủ nhận trong lòng.

Ngay sau đó, Vương Chấn Hưng bước ra khỏi đám đông, nói: "Chỉ là chút tác phẩm lúc rảnh rỗi, khiến chư vị chê cười rồi."

Mọi người xôn xao, khó tin nhìn anh.

Kỷ Huyền Tâm càng thêm kinh ngạc, ánh mắt rung động.

Cô chấn động không phải vì tài văn chương của Vương Chấn Hưng, mà là bởi vì giọng nói của anh.

'Chẳng... chẳng lẽ là anh ta?' Kỷ Huyền Tâm nảy sinh một suy đoán không chắc chắn.

"Không thể nào, anh nói những bài thơ này là anh làm, vậy có bằng chứng gì?" Diệp Quân Lâm không cam lòng, đứng dậy nói.

Ở Thanh Linh, cậu ta tiếp xúc với Vương Chấn Hưng một thời gian, chưa từng thấy anh làm thơ, chỉ thấy anh viết một bài hát chủ đề cho bộ phim tiếu ngạo giang hồ.

Nhưng bài hát kia chỉ có thể coi là xuất sắc, chưa đủ để khiến người ta kinh diễm.

"Cậu muốn bằng chứng gì?" Vương Chấn Hưng cười hỏi.

Diệp Quân Lâm không trả lời ngay, ánh mắt đảo qua toàn trường, nhìn thấy chén rượu trên bàn, bèn nói:

"Vậy hãy lấy rượu làm đề tài, làm một bài thơ xem sao."

Lạc Trúc Huyên tuyệt đối tin tưởng Vương Chấn Hưng, không đợi anh lên tiếng, cô đã tự mình đi tới trước bàn, trải giấy Tuyên Thành, mài mực.

Vương Chấn Hưng đi đến trước bàn, trầm ngâm vài giây, sau đó hạ bút thành văn.

"Tốt! Chữ đẹp!"

Chỉ mới ba chữ "Quân bất kiến", trong sân đã vang lên tiếng kinh hô.

Chưa nói đến nội dung, chỉ riêng nét chữ đã đủ khiến người ta bái phục.

Mọi người tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy nét chữ bay bổng trên giấy.

"Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. ...

Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu."

Đọc hết bài thơ, cả sân như muốn nổ tung.

"Lại là thơ văn cấp bậc lưu danh thiên cổ, đây là thiên tài, là thiên tài!"

Một vị lão học kích động không thôi, như phát điên gào thét, suýt chút nữa lao lên ôm chầm lấy Vương Chấn Hưng, muốn dính chút tài khí.

[ Ký chủ ngăn cản nhân vật chính Diệp Quân Lâm khoe khoang, nhận được 500 điểm phản công! ]

Lạc Trúc Huyên đã sớm bị tài văn chương của Vương Chấn Hưng chinh phục, nên không kinh ngạc như những người khác, trái lại còn thấy rất đỗi bình thường. Cô mỉm cười, nhắc nhở Vương Chấn Hưng:

"Bài thơ còn chưa có tên."

"Hay là cô đặt tên đi?" Vương Chấn Hưng cười nói.

Lạc Trúc Huyên suy nghĩ một chút: "Gọi là Tương Tiến Tửu... thế nào?"

"Không hổ là Lạc tài nữ!" Vương Chấn Hưng nghe cô đặt tên, thấy vô cùng phù hợp với ý thơ, không khỏi khen ngợi.

Nói xong, anh liền viết ba chữ "Tương Tiến Tửu" lên đầu bài thơ.

Cặp tài tử giai nhân nhìn nhau cười, khiến người khác không khỏi ghen tị.

Người tinh ý đều có thể nhận ra, quan hệ của hai người này không hề đơn giản.

Trong lúc nhất thời, không ít ánh mắt chế giễu và khinh thường hướng về phía Diệp Duệ Minh.

Mọi người bỗng nhiên phát hiện, trên đầu ông ta như thể đang đội một chiếc mũ màu xanh biếc.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Duệ Minh như những mũi kim sắc nhọn, khiến ông ta vô cùng khó chịu.

Đối diện với tình huống này, Diệp Duệ Minh đành phải nghĩ ra một kế "Ve sầu thoát xác", bèn lên tiếng: "Chúng tôi đã đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Lời vừa dứt, mọi người đều ngạc nhiên, rất nhiều người thu hồi lại ánh mắt chế giễu.

Đã là người dưng ngược lối, vậy Diệp Duệ Minh nói như vậy cũng chẳng sai.

Diệp Duệ Minh nhận ra thần sắc biến hóa của mọi người, nét mặt cũng dịu đi phần nào, không còn lúng túng như vừa rồi.

'Trúc Huyên thay lòng đổi dạ, chung quy là do mình để cô ấy phải chịu oan khuất. Đợi sau Lễ hội Lan Đài, mình nhất định phải giải thích rõ ràng với cô ấy, tin rằng có thể cứu vãn được." Diệp Duệ Minh thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận