Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 330: Đêm mưa

"Thẩm Phong không phải đang ở trong tù sao? Sao lại ra ngoài rồi?" Vương Chấn Hưng đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

"Hắn được người nộp tiền bảo lãnh ra ngoài."

"Là ai? Ông nội em sao?" Vương Chấn Hưng biết rõ không thể là Phương Hồng Văn.

"Không phải ông nội em, là một người phụ nữ lái Porsche, chiếc xe Thẩm Phong lái hôm đó, chính là của cô gái kia." Phương Uyển Tình trả lời.

"Vậy em có quen biết cô gái kia sao?"

"Không quen biết, nhưng mà đã lái Porsche, vậy phỏng chừng là phú bà nha."

Vương Chấn Hưng nghe xong như có điều suy nghĩ, sau đó tiếp tục cùng Phương Uyển Tình dạo chơi một hồi, rồi cáo từ rời đi.

Liên lạc với Thẩm Duyệt, Vương Chấn Hưng hỏi thăm thân phận của người phụ nữ lái Porsche.

Thẩm Duyệt dựa theo điều lệ, vốn không cần tiết lộ thông tin, nhưng nhớ đến Vương Chấn Hưng là công dân tốt, cảm thấy anh không có ác ý, liền phá lệ nói ra.

"Trác Phương, bà chủ khách sạn Tâm Duyệt ..."

Vương Chấn Hưng sau khi có được manh mối, liền liên lạc với Dương Nguyệt Thiền, nhờ cô điều tra hồ sơ đặt phòng của Thẩm Phong và Trác Phương.

Dương Nguyệt Thiền bởi vì tính chất công việc, rất nhanh đã điều tra xong.

Hai người đăng ký vào ở khách sạn tổng cộng hai lần. Lần đầu tiên là tối hôm Thẩm Phong gây tai nạn giao thông, địa điểm là khách sạn Tâm Duyệt.

Lần thứ hai là tối hôm qua, địa điểm là Khách sạn Đế Hào.

Chủ sở hữu Khách sạn Đế Hào là người quen của Vương Chấn Hưng. Vương Chấn Hưng thông qua ông ta, lấy được đoạn ghi hình Thẩm Phong cùng Trác Phương tiến vào khách sạn.

Trong một căn biệt thự sang trọng.

Trác Phương nằm trên giường trong phòng ngủ trống rỗng, trằn trọc mất ngủ.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tề Hải, chồng cô đã trở về.

Tề Hải đã trung niên, thân hình phát tướng, khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn có vẻ hiền lành. Nhưng người quen biết Tề Hải đều biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Trác Phương chỉ liếc mắt nhìn, không để ý đến. Dù sao cô có chồng cũng như không.

Nhưng bất ngờ là, Tề Hải hôm nay lại tỏ ra nhiệt tình khác thường.

Trác Phương vừa mừng rỡ vừa chờ mong.

Nhưng đèn vừa tắt, điện thoại di động của Tề Hải vang lên.

Tề Hải bật đèn trở lại, nhìn vào điện thoại. Là một dãy số lạ gửi đến một video.

Tề Hải vốn không muốn để ý, nhưng bìa video mơ hồ có thể thấy là Trác Phương. Nghiêng đầu nhìn vợ với vẻ nghi hoặc, Tề Hải mở video ra xem, khuôn mặt tròn dần dần chuyển màu sang xanh đen.

"Ông xã, làm sao vậy?" Trác Phương nhận ra sắc mặt của Tề Hải không đúng.

Tề Hải tức giận, vung tay tát mạnh vào mặt Trác Phương.

"Ông có bệnh phải không?" Trác Phương ôm mặt đau rát, tức giận nói.

"Tự mình xem đi!" Tề Hải ném điện thoại cho Trác Phương.

Trác Phương nhặt điện thoại lên xem video, sắc mặt trắng bệch.

"Chúng tôi không có xảy ra chuyện gì." Trác Phương giải thích.

"Coi tôi là kẻ ngốc sao? Hai người đều vào phòng rồi, làm sao có thể không xảy ra chuyện gì?" Tề Hải đương nhiên không tin.

Trác Phương biết rõ trăm miệng cũng không biện minh được, liền bất chấp tất cả nói: "Xảy ra chuyện gì thì sao? Là ông trước giờ không quan tâm tôi!"

Tề Hải tức giận, lại giơ tay lên.

"Đánh đi! Có giỏi thì đánh chết tôi đi!" Trác Phương trừng lớn mắt, vẻ mặt điên cuồng.

Tay Tề Hải dừng lại giữa không trung, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.

Gia đình Trác Phương có tiền có thế, có thể giúp ích cho sự nghiệp của ông ta. Tề Hải vừa mới nhen nhóm lại ngọn lửa nhiệt tình, chính là muốn Trác Phương thông qua gia đình, giải quyết một số chuyện cho ông ta.

Nếu cạch mặt với Trác Phương, đối với Tề Hải chẳng có lợi ích gì.

"Là anh có lỗi với em trước đây, anh không đánh em, nhưng em phải nói cho anh biết gã đàn ông đó là ai." Tề Hải dịu giọng.

Với danh vọng và địa vị của ông ta, vậy mà có kẻ dám động đến vợ mình? Tề Hải nhất định phải bắt kẻ đó trả giá đắt.

Buổi tối ngày hôm sau.

Bên ngoài trời mưa to.

"Lão già đó thật bình tĩnh, vậy mà cũng không chủ động liên lạc với hắn, chẳng lẽ sự hấp dẫn của kéo dài tính mạng ba năm, không đáng để cho ông ta cùng Vương Chấn Hưng kia trở mặt?"

Trong tiệm thuốc, Thẩm Phong nghi hoặc nói với Lý Mộ Đà.

"Đừng sốt ruột, đợi tình trạng cơ thể của ông ta càng ngày càng kém, tự nhiên sẽ đến tìm cậu. Trên đời này chẳng ai không sợ chết." Lý Mộ Đà đang bận rộn bào chế thuốc.

"Cũng đúng." Thẩm Phong tán thành gật đầu.

Rào rào...

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, gió tạt những hạt mưa vào trong tiệm.

Lý Mộ Đà sợ dược liệu bị ướt, liền ngừng tay, đứng dậy lấy tấm ván gỗ, định đóng cửa chính lại.

Nhưng đúng lúc này, có mấy người mặc áo mưa xông vào.

"Mấy vị cần gì?" Lý Mộ Đà cảm thấy sắc mặt của mấy người này không tốt, liền cẩn thận hỏi.

Những người kia không trả lời, chỉ đẩy Lý Mộ Đà ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Phong.

Thẩm Phong trong lòng thắt lại, có dự cảm chẳng lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận