Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 110: Tranh nhau diễn xuất (2)

"Rõ ràng chú nhớ là đang ăn cơm ở nhà ăn, sau đó đột nhiên buồn ngủ, đợi đến lúc tỉnh lại thì đã ở đây..." Vương Chấn Hưng giả vờ nhớ lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực rất thích hợp với hoàn cảnh.

"Ồ, dám làm không dám nhận sao?" Đường Thanh Nhã cố gắng nghẹn ngào, sau đó cố ý kéo kéo chăn.

Ga giường màu nhạt, có vài đóa hoa mai lộ ra.

Vương Chấn Hưng nhìn một chút, rất là cạn lời.

Đừng nói là nhìn thấy những gì Đường Thanh Nhã làm, cho dù không nhìn thấy, nhưng cách gần như vậy ít nhất vẫn ngửi được mùi hương giống như sốt cà chua.

Diễn xuất vụng về thì thôi đi, đến cả đạo cụ cũng không chú ý làm cho tốt.

"Tiểu Nhã, nếu mọi chuyện đã xảy ra, vậy cháu nói xem phải làm sao bây giờ?" Vương Chấn Hưng sắp diễn hết nổi rồi, trực tiếp bỏ qua phần tranh chấp với Đường Thanh Nhã, hỏi cô ấy.

"Huhuhuu... Chú đã làm chuyện xấu, chú nói phải làm sao đây..."

Lại liên tục khóc lớn vài tiếng, Đường Thanh Nhã nghẹn ngào nói.

"Cháu muốn chú phải chịu trách nhiệm phải không?" Chăm chú nhìn đôi mắt to không rơi một giọt nước mắt nào của Đường Thanh Nhã, Vương Chấn Hưng im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi.

"Chú làm điều đó với cháu, sao cháu có thể lấy chồng được nữa, đương nhiên chú phải chịu trách nhiệm." Đường Thanh Nhã vừa lau đi những giọt nước mắt vô hình vừa trả lời.

"Vậy ý của cháu là, nếu chú chịu trách nhiệm với cháu, cháu sẽ không tố cáo lỗi lầm của chú, có đúng không?" Vương Chấn Hưng hỏi.

"Mặc dù chú rất quá đáng, nhưng cũng là do đã uống quá nhiều nên không thể kiểm soát, chỉ cần chú đồng ý chịu trách nhiệm, cháu... cháu sẽ không tố cáo nữa." Đường Thanh Nhã nói.

"Vậy còn ba cháu thì sao, cháu định nói thế nào?" Vương Chấn Hưng từ từ tìm hiểu tính toán của Đường Thanh Nhã.

"Đương nhiên cháu sẽ không nói với ba rằng chú say rượu rồi làm chuyện đó, chỉ nói là chúng ta có tình cảm với nhau, nên mới ở bên nhau." Đường Thanh Nhã chắc đã có suy tính từ trước, đối mặt với câu hỏi của anh, chỉ cần vài giây là trả lời ngay.

Mặc dù kỹ năng diễn xuất của cô ấy khá kém, nhưng Đường Thanh Nhã cũng không ngu ngốc, cô ấy biết rõ Vương Chấn Hưng nhìn ra được chiêu trò của mình, nhưng anh không muốn vạch mặt cô ấy.

Rõ ràng là anh cũng có ý định tận dụng cơ hội này để gần gũi hơn với cô ấy.

Nếu không, bức tường ngăn cách giữa hai người sẽ mãi mãi không thể bị phá vỡ.

Đường Thanh Nhã còn nhớ rõ, tại đám cưới của Hàn Kiệt, cô ấy đã hỏi Vương Chấn Hưng tại sao anh không kết hôn.

Lúc ấy Vương Chấn Hưng đã nói, anh lỡ thích một người mà không thể bên nhau.

Đường Thanh Nhã đoán rằng, Vương Chấn Hưng có thể đã bị ràng buộc bởi đạo đức nào đó, nhưng khi cô ấy hỏi người đó là ai, anh lại không tiết lộ bất cứ thông tin gì.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, cô ấy nhận ra người mà Vương Chấn Hưng nói đến chính là cô ấy!

Vương Chấn Hưng không biết được rằng hiện tại Đường Thanh Nhã có nhiều suy nghĩ trong lòng như vậy, nhưng có một điều, Đường Thanh Nhã đã đoán đúng.

Khi anh miêu tả về người đó, thực sự là dựa trên hình mẫu của Đường Thanh Nhã.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ, câu chuyện mà anh thuận miệng nói dối lại trở thành bước đệm cho hôm nay.

"Vậy cháu nghĩ xem khi nào thì nên nói chuyện này với ba của cháu?" Vương Chấn Hưng lại hỏi.

"Trưa hôm nay chắc ba của cháu sẽ trở về, đợi khi ba về cháu sẽ nói ngay với ba." Đường Thanh Nhã không thể chờ đợi nữa, nếu cô ấy không lập tức nói chuyện này với ba, vậy thì đồng nghĩa với việc là cô ấy phải đi xem mắt người khác.

Nói cách khác, nếu như ba không nhắc đến chuyện xem mắt, Đường Thanh Nhã cũng sẽ không làm phản như vậy.

"Nếu ba cháu biết, chắc chắn sẽ khó mà chấp nhận, lỡ như ông ấy tức điên lên thì phải làm sao đây?" Vương Chấn Hưng nói.

Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã lộ ra một chút suy nghĩ nghiêm túc, cô ấy nhanh chóng trả lời:

"Dù sau ba cháu cũng là người đã trải qua rất nhiều biến cố lớn trong đời, có khả năng chịu đựng rất giỏi, nếu thật sự xảy ra nguy hiểm gì, chẳng phải còn có chú sao? Với kiến thức y học của chú, chắc chắn ông ấy sẽ an toàn."

Nghe cô ấy nói vậy, Vương Chấn Hưng suýt nữa là muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi, ông Đường có một đứa con hiếu thảo thật.

Bây giờ mới là sáng sớm, cách thời gian tới buổi trưa còn khá lâu.

Vương Chấn Hưng và Đường Thanh Nhã đều quản lý hai công ty riêng, đương nhiên không thể có nhiều thời gian chờ đợi mãi ở đây.

Hẹn trưa nay sẽ tại đây ăn cơm, sau đó Vương Chấn Hưng tạm biệt Đường Thanh Nhã.

Một buổi sáng đã trôi qua trong nháy mắt.

Đường Chính đã xuống máy bay, đang đi đến cổng trạm.

Tài xế của Đường Chính nhận lệnh chờ đợi sẵn để đón ông về đại trạch nhà họ Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận