Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 88: Baba đến rồi (2)

"Đương nhiên, ngược lại nếu tôi thắng, con gái ông phải làm bạn gái tôi!" Khuôn mặt Tần Dật như nở hoa.

"Bệnh này các bệnh viện lớn đều bó tay, nếu cậu có thể chữa khỏi, vậy chứng tỏ cậu thực sự có bản lĩnh, một thanh niên xuất sắc như vậy, làm bạn trai con gái tôi cũng không phải là không được." Đường Chính nói.

"Ba..." Đường Thanh Nhã muốn ngăn cản cái kiểu cá cược vô lý này.

"Đi lấy kim châm cứu, bây giờ ba thực sự có hơi khó chịu, cứ để tên nhóc này châm cứu thử xem." Mặt Đường Chính lộ vẻ đau đớn.

"Người đâu, ba ba đến rồi, sao còn không ra đón tiếp?"

Đường Thanh Nhã còn chưa đáp lại lời của Đường Chính, đã nghe thấy tiếng cười nói và tiếng bước chân từ ngoài cửa, không khỏi thở phào một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng đến rồi.

Tần Dật nghe thấy âm thanh này, nháy mắt liền nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn.

"Chú Vương, chú đến rồi."

Nhìn người đàn ông tràn đầy quyến rũ đang đi vào, mắt của Đường Thanh Nhã cười đến cong cả lên, vẫy tay thân thiết hỏi.

Sau khi Tần Dật nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng như phát điên, mở miệng ra liền muốn phản bác: Tôi không nhận cái ông ba như ông đâu!

Chỉ có điều, còn chưa đợi Tần Dật ồn ào lên tiếng, đã nghe thấy tiếng cười mắng của Đường Chính:

"Đứa con bất hiếu cuối cùng cũng đến, lâu lắm không thăm hỏi tôi rồi đấy nha."

Tần Dật nghe vậy, mới nhận ra câu mà Vương Chấn Hưng nói lúc vào cửa không phải là nói với mình.

Đường Thanh Nhã nghe thấy hai vị trưởng bối cười nói, không khỏi che miệng cười.

Ba Đường Chính và Vương Chấn Hưng đã quen biết nhau rất lâu, thời còn trẻ là bạn bè, thường xuyên nói giỡn với nhau, gặp mặt liền xưng là ba của đối phương.

Đối với chuyện này, Đường Thanh Nhã đã không còn cảm thấy kỳ lạ từ lâu.

Vương Chấn Hưng vào phòng, sau khi nhìn thấy Tần Dật thì không khỏi có chút kinh ngạc.

Đường Chính và Tần Dật ngồi taxi đến, ngoài cửa nhà họ Đường cũng không có xe lạ đậu, Vương Chấn Hưng đương nhiên không đoán được nhà họ Đường đang có khách.

Có điều Tần Dật xuất hiện ở đây, Vương Chấn Hưng lại cảm thấy rất hợp lý.

Trong tiểu thuyết sảng văn, trưởng bối của nữ chính thường sẽ mắc bệnh gì đó, hơn nữa còn khó trị.

Mà nam chính tinh thông y thuật luôn luôn có thể chữa khỏi, từ đó nhận được hảo cảm của nữ chính.

Rõ ràng, Tần Dật là do xưởng trưởng Lâm dẫn đến chữa bệnh cho Đường Chính.

"Chú Vương, chú đến thật đúng lúc, hay là chú chữa bệnh cho ba cháu đi." Đường Thanh Nhã không vui nhìn Tần Dật một cái, sau đó nói với Vương Chấn Hưng.

Nghe đến lời này, Tần Dật và Đường Chính đều sửng sốt, đồng thanh nói: "Chú/cậu còn biết khám bệnh?"

"Tổ tiên của chú Vương là thầy thuốc, nghiên cứu y thuật nhiều năm, hiện tại mới có ít thành tựu, hôm nay con đặc biệt mời chú Vương đến đây là để khám bệnh cho ba." Đường Thanh Nhã làm lơ Tần Dật, cười giải thích với ba thay Vương Chấn Hưng.

"Lão Vương, có thật không đấy? Cậu không phải muốn nhân cơ hội chữa cho tôi chết, sau đó chiếm đoạt tài sản của tôi đấy chứ?" Đường Chính dở khóc dở cười nói với Vương Chấn Hưng, vốn dĩ có chút tức ngực và tim đập mạnh hơn, nhưng ồn ào vui vẻ một hồi, thế mà lại không còn khó chịu nữa.

"Nói gì vậy chứ, người làm ba sẽ hại con trai của mình sao?" Vương Chấn Hưng nghiêm nghị hỏi lại.

"Cút đi, cậu nhìn cậu xem có chỗ nào giống người làm ba, trên mặt không có chút nếp nhăn nào hết, nhìn như mấy thằng nhóc trẻ tuổi, nếu hai chúng ta đi ra ngoài, người khác chắc chắn sẽ cho rằng tôi là ba cậu..."

Đường Chính nói một cách vô cùng có lý, nhưng cứ nói mãi, đột nhiên lại im lặng, nhìn như mình thắng rồi, nhưng trên thực tế lại là thua, rõ ràng là người cùng thế hệ, nhưng cái tên này lại chăm sóc bản thân quá tốt!

"Ba, ba đừng tranh ai là ba với chú Vương nữa, để chú Vương khám bệnh cho ba trước đi." Đường Thanh Nhã ngăn cản hai vị trưởng bối tiếp tục đùa giỡn, vì vậy nói.

"Đợi đã, không phải đã nói để tôi trị rồi sao? Sao giờ lại để chú ta trị vậy chứ!" Tần Dật không phải lo công lao bị giành mất, mà là sợ Vương Chấn Hưng chữa bậy chữa bạ cho người ta, kết quả càng trị càng nghiêm trọng, làm tăng thêm khó khăn khi chữa bệnh.

Trung y là phải cần sư phụ cầm tay chỉ dạy, đọc sách tìm tòi nghiên cứu chẳng qua cũng chỉ là lý thuyết suông.

Sau khi Tần Dật nói xong, còn kéo kéo cánh tay xưởng trưởng Lâm.

Xưởng trưởng Lâm biết ý, nhìn Đường Chính: "Anh Đường, Tần Dật thật sự tinh thông y thuật, tôi đã từng được cậu ấy cứu chữa, điểm này tôi rất tự tin lên tiếng, dù gì lão Vương cũng chỉ là tự học, nhưng mà cuối cùng để ai chữa cho, thì anh tự mình quyết định đi vẫn hơn."

"Ba, ba không thể chỉ tin người lạ mà không tin chú Vương được!"

Đường Thanh Nhã cảm thấy Vương Chấn Hưng đáng tin cậy hơn một chút, vì vậy khuyên nhủ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận