Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 150: Nguyệt hắc phong cao*

. Nguyệt hắc phong cao: Trăng tối gió cao

Làm sao để khiến Lãnh Thanh Hàn động tình mà không biết thân phận của hắn, đồng thời tổn hao tu vi của cô?

"Ồ, anh đang nghĩ gì thế?" Khương Y thấy Vương Chấn Hưng ánh mắt đờ đẫn, có vẻ như đang ngẩn người, tò mò hỏi.

Lấy lại tinh thần, Vương Chấn Hưng thỉnh giáo: "Anh có một người bạn, thích một nữ sinh nhưng lại rất nhút nhát, không dám thổ lộ. Em là con gái, có đề nghị gì giúp bạn anh theo đuổi cô gái ấy mà không lộ diện không?"

"Nếu không để cô gái biết bộ dạng thì... yêu đương qua mạng là được rồi, đợi sau khi thành công, gặp mặt cũng không muộn." Khương Y suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Yêu đương qua mạng?" Vương Chấn Hưng bật cười.

Giao tiếp bình thường còn khó theo đuổi, yêu đương qua mạng thì càng không khả thi.

"Hừ, đồ dâm tặc!" Khương Y bỗng nhiên tức giận, nhẹ giọng mắng.

"Em, em đang nói gì vậy?" Vương Chấn Hưng giật mình, ngơ ngác nhìn cô.

"Hừ, xem kìa." Khương Y chỉ vào TV trên tường sau lưng Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng quay người nhìn, trên TV đang chiếu Thần Điêu Đại Hiệp.

Tình tiết là Âu Dương Phong dạy Cáp Mô Công cho Dương Quá, nhưng Tiểu Long Nữ lén học, bị hắn điểm huyệt chế trụ.

Lúc Âu Dương Phong và Dương Quá rời đi, trong bụi cỏ chầm chậm bước ra một đạo sĩ.

Vương Chấn Hưng lúc này mới hiểu, Khương Y đang mắng tên đạo sĩ thúi trong TV.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, Vương Chấn Hưng lấy lại tinh thần, lặng lẽ ăn cơm, bỗng nhiên có cảm hứng.

"Lãnh Thanh Hàn là người ở đâu, em có biết không?"

Ăn thêm vài miếng, Vương Chấn Hưng hỏi Khương Y.

"Cái này thì em không rõ, nhưng chắc chắn không phải người của Thanh Linh. Cô ấy ở trong khu nhà giáo viên của trường, trừ đi giảng bài thì rất ít khi ra ngoài, cũng không có hoạt động giải trí gì, cũng ít giao tiếp với người khác, là người rất kỳ lạ."

Khương Y khâm phục Lãnh Thanh Hàn tuổi còn trẻ đã làm giáo sư, cho nên đặc biệt tìm hiểu về cô.

"Thật ra anh vẫn luôn có một ước mơ, đó là đem những thứ mình học được dạy cho nhiều người hơn." Vương Chấn Hưng đột nhiên cảm thán.

"Với trình độ của anh thì làm giáo sư dư sức, hay là đến trường chúng em dạy học đi!" Mắt Khương Y sáng lên.

Nếu Vương Chấn Hưng có thể đến Đại học Thanh Linh nhậm chức, vậy hai người sẽ có thể thường xuyên gặp mặt.

"Chỉ là hứng thú nhất thời thôi, công ty bên kia anh không thể bỏ bê hoàn toàn, làm giáo sư thỉnh giảng thì được." Vương Chấn Hưng cười cười.

Sau khi Khương Y ăn xong, Vương Chấn Hưng đi tìm lãnh đạo nhà trường.

Quỹ học bổng do Vương Chấn Hưng sáng lập từng giúp đỡ rất nhiều sinh viên nghèo, thậm chí còn được mời đến trường diễn thuyết, hắn khá quen thuộc với lãnh đạo ở đây.

Muốn có được vị trí giáo sư thỉnh giảng, quả thực dễ như trở bàn tay.

Cái gọi là giáo sư thỉnh giảng, chính là mời những người nổi tiếng trong xã hội đến trường đại học tổ chức các buổi tọa đàm.

Vương Chấn Hưng thân là tổng tài kiêm chủ tịch tập đoàn Chấn Hưng, đồng thời cũng là một nhà từ thiện nổi tiếng, lại sở hữu nhiều tài nghệ bậc tông sư, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của giáo sư thỉnh giảng.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa buổi chiều, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Sau khi có được danh hiệu giáo sư thỉnh giảng, Vương Chấn Hưng thuận thế xin luôn một căn hộ giáo viên.

Buổi tối, Vương Chấn Hưng đến căn hộ được phân cho mình, làm quen với môi trường xung quanh.

Một số giáo sư nhận ra Vương Chấn Hưng, liền tới bắt chuyện làm quen.

Vương Chấn Hưng lễ phép đáp lại từng người, đồng thời khéo léo dò hỏi xem Lãnh Thanh Hàn ở căn hộ nào.

Đêm khuya, ánh trăng mờ nhạt.

Ánh đèn trong khu nhà ở giáo viên phần lớn đã tắt.

Sau khi tu luyện công pháp Thánh Tâm một hồi, Lãnh Thanh Hàn chuẩn bị đi ngủ.

Thình thịch!

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Lãnh Thanh Hàn cảm thấy nghi hoặc.

Cô gần như không giao du với đồng nghiệp, muộn thế này, ai lại đến tìm cô?

Mang theo thắc mắc, Lãnh Thanh Hàn mở cửa nhìn ra ngoài, nhưng thậm chí cả hành lang cũng không có bóng người.

Nhíu mày đóng cửa lại, Lãnh Thanh Hàn trở về phòng.

"Ai?"

Lãnh Thanh Hàn phát hiện có người áp sát, nhưng trong nháy mắt liền bị điểm huyệt từ phía sau, cả người cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể dùng giọng nói khẩn trương và hoảng sợ hỏi:

"Ngài... ngài là vị cao nhân tiền bối nào?"

Từ khi nhập thế, Lãnh Thanh Hàn chưa từng gặp địch thủ, huống chi là bị người điểm huyệt chế trụ từ phía sau.

Cô rõ ràng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, nhưng đối phương lại có thể lặng lẽ xuất hiện sau lưng.

Khinh công bậc này đương thời hiếm có, tuyệt đối không phải hạng người vô danh.

Lãnh Thanh Hàn đoán chừng là cao thủ cùng thân phận với sư phụ cô.

Nghe câu hỏi, vị "cao nhân tiền bối" này không nói một lời.

Lãnh Thanh Hàn còn muốn hỏi tiếp, lại bị điểm huyệt câm, không thể nói được nữa, hoàn toàn biến thành tượng gỗ.

Rất nhanh, một tấm lụa mỏng che khuất tầm nhìn của Lãnh Thanh Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận