Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 346: Còn chuyện quan trọng phải làm.

"Mẹ cũng rất tốt." Lạc Trúc Huyên ánh mắt lơ đãng nhìn Vương Chấn Hưng bên cạnh, khóe miệng vô thức nở một nụ cười ngọt ngào.

Diệp Quân Lâm không thấy được tình hình bên này, nghe Lạc Trúc Huyên nói vậy, chỉ nghĩ là cô đang nói dối.

"Mẹ sao đột nhiên về Lạc gia? Có chuyện gì xảy ra sao?" Diệp Quân Lâm hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên muốn về nhà mẹ đẻ thăm nom thôi." Lạc Trúc Huyên tạm thời không muốn nói với con trai chuyện ly hôn.

Diệp Quân Lâm thở phào nhẹ nhõm, rồi nhớ ra một chuyện lo lắng hỏi: "Vương Chấn Hưng chắc chắn cũng đến đó rồi nhỉ? Mẹ gặp anh ta rồi sao?"

"Gặp rồi, hôm qua anh ta đã đến Quảng Lăng... sao con đột nhiên hỏi đến anh ta?"

"Người này tâm địa bất chính, mẹ nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta!" Diệp Quân Lâm dặn dò.

Lạc Trúc Huyên nghe ra từ câu nói này, Diệp Quân Lâm dường như có chút mâu thuẫn với Vương Chấn Hưng.

"Mẹ... mẹ và anh ta nước sông không phạm nước giếng, tự nhiên sẽ không tiếp xúc gần gũi với anh ta." Lạc Trúc Huyên cảm thấy chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng, muốn sau này gặp mặt con trai rồi nói chuyện, nên mới nói như vậy.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Quân Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Hai mẹ con nói chuyện thêm vài câu, rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

"Hình như Tiểu Diệp rất có thành kiến với anh, giữa hai người xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Trúc Huyên tò mò hỏi.

"Nói một hai câu thì không rõ ràng được, nhưng mà lời cậu ta nói cũng không sai, tôi quả thật không phải người tốt gì." Vương Chấn Hưng thở dài, rồi nói tiếp:

"Đến Quảng Lăng quấy rầy phu nhân, thật sự xin lỗi, tôi xin phép cáo từ."

Nói xong, Vương Chấn Hưng do dự một chút, chuẩn bị xoay người rời đi.

"Chờ đã." Lạc Trúc Huyên gọi với theo sau lưng.

Vương Chấn Hưng dừng bước, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Trúc Huyên thấy vậy, vội vàng chạy lên phía trước nắm lấy tay anh, dịu dàng khẩn cầu: "Đừng đi được không..."

Lạc Tư trợn tròn mắt: "Dì, hai người..."

Một ánh mắt sắc bén mang theo ý cảnh cáo quét tới.

"Con chưa thấy cái gì cả." Lac Tư cúi đầu chạy mất.





Đêm khuya, sao trời và mặt trăng ẩn mình sau màn mây đen, bầu trời như bị phủ một lớp ngột ngạt.

Tại đại trạch Lạc gia, trong một tiểu đình giữa vườn hoa, Vương Chấn Hưng và Lạc Trúc Huyên đang đắm chìm trong ván cờ thứ ba. Hai ván trước, Vương Chấn Hưng đều giành chiến thắng, nhưng ván này, anh lại để thua Lạc Trúc Huyên.

"Vài nước cờ cuối của phu nhân thật diệu kỳ, bái phục, bái phục!" Vương Chấn Hưng mỉm cười nói, trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của Lạc Trúc Huyên.

Lạc Trúc Huyên mỉm cười, khẽ lắc đầu,"Là anh nhường tôi thôi." Cô thừa biết, ván cờ này Vương Chấn Hưng cố ý nhường, bằng không với trình độ của cô, khó lòng thắng nổi anh.

Lạc Trúc Huyên tự nhận kỳ nghệ của mình không tệ, nhưng so với Vương Chấn Hưng, quả thực còn kém một bậc."Để tôi nghiên cứu thêm, ngày khác lại so tài với anh." Cô nói, ánh mắt tràn đầy hứng khởi.

Mặc dù thua hơi thảm, nhưng Lạc Trúc Huyên cũng không có cảm giác buồn, bởi vì đọ sức cùng đối thủ mạnh là cơ hội để cô hoàn thiện bản thân.

"Được, tôi chờ." Vương Chấn Hưng cởi mở đáp.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Lạc Trúc Huyên khẽ rùng mình. Vương Chấn Hưng tinh tế nhận ra, liền cởi áo khoác của mình choàng lên vai cô.

"Cảm ơn." Lạc Trúc Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng ngọt ngào.

"Gió đêm lạnh lẽo, phu nhân mau về phòng nghỉ ngơi kẻo nhiễm lạnh." Vương Chấn Hưng ân cần nói.

Lạc Trúc Huyên gật đầu, cùng Vương Chấn Hưng sánh vai bước ra khỏi đình, hướng về phía khuê phòng.

Đến cửa phòng, Lạc Trúc Huyên dừng bước, đôi mắt đẹp nhìn về phía Vương Chấn Hưng, mang theo chút mong đợi,"Tôi có chút trà ngon, anh có muốn vào uống một chén không?"

Vương Chấn Hưng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn từ chối,"Đêm đã khuya, tôi sợ ảnh hưởng đến thanh danh của phu nhân."

Lạc Trúc Huyên che giấu sự thất vọng trong ánh mắt, thầm nghĩ 'Tôi cũng đâu quan tâm đến thanh danh, chỉ là những lời này thật khó nói ra khỏi miệng. '

"Phu nhân nghỉ ngơi sớm, tôi về phòng đây, ngày mai gặp lại." Vương Chấn Hưng nói xong, xoay người rời đi.

Lạc Trúc Huyên nhìn theo bóng lưng anh, khẽ thở dài. Không phải Vương Chấn Hưng lạnh lùng, mà là đêm nay anh còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lại uống trà với cô. Bởi vì một khi đã uống chén trà này, có lẽ phải đến sáng mai anh mới có thể rời đi.

Vương Chấn Hưng trở về phòng, khóa cửa cẩn thận, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ngoài. ...

[Không cần quá lo lắng, chúng ta mai phục ở gần đó, một khi có động tĩnh sẽ lập tức ra tay cứu viện. ]

Trong một căn phòng màu hồng phấn, một mỹ nhân đang xem tin nhắn Lạc Tư gửi tới. Khuôn mặt này không cần trang điểm cầu kỳ cũng đủ khiến người ta kinh diễm. Làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời như ngọc quý, dáng người thanh thoát, yêu kiều, tựa như được tạo hóa tinh tế nhào nặn.

Cô chính là Kỷ Huyền Tâm, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Quảng Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận