Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 469: Thẩm Hân Đồng cầu cứu trợ giúp

"Một vạn còn chê ít? Nếu đã như vậy thì em cũng đừng mong lấy được gì nữa." Lưu Chí Huy là một kẻ cứng rắn, một vạn Nhân Dân Tệ đã là giới hạn của ông ta.

"Em sẽ công bố sự thật với mọi người!" Thẩm Hân Đồng tức giận.

Nghe vậy, Lưu Chí Huy cười khẩy,"Nếu như sau này em muốn tốt nghiệp thuận lợi. Hơn nữa muốn có chút thành tựu ở giới hội họa trong tương lai, thầy khuyên em nên suy nghĩ kỹ càng trước khi làm điều đó."

Ông ta dám ăn cắp tác phẩm của Thẩm Hân Đồng mà không sợ hậu quả, là bởi vì Thẩm Hân Đồng chỉ là một sinh viên nghèo, là người không có gia thế.

"Thầy, người như thầy mà được gọi là họa sĩ, quả thực là bôi nhọ nghề nghiệp này!" Thẩm Hân Đồng vô cùng uất ức, hốc mắt cô đỏ hoe nhưng cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, không muốn để người khác xem thường.

"Thầy còn muốn tiếp khách quý, không rảnh lãng phí thời gian với em." Lưu Chí Huy ra hiệu đuổi khách.

Thẩm Hân Đồng muốn vạch trần sự thật, nhưng lại sợ hãi không đấu lại được giáo sư Lưu. Cô sợ mình sẽ bị đuổi khỏi học viện mỹ thuật và không thể tiếp tục ước mơ của mình. Cuối cùng đành ngậm ngùi xách túi đồ rời khỏi phòng vẽ tranh.

Khi đi đến cửa, cô nhìn thấy Vương Chấn Hưng.

Thẩm Hân Đồng không khỏi sững sờ.

Vương Chấn Hưng tỏ ra thờ ơ, không nói gì với Thẩm Hân Đồng, mà chỉ đi thẳng vào phòng vẽ tranh.

Lưu Chí Huy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Chấn Hưng đột nhiên bước vào, không biết anh vừa nãy ở ngoài cửa, hay là vừa mới đến.

"Vương tổng, chúng ta tiếp tục nói về chuyện vừa rồi nhé?" Lưu Chí Huy cười nói.

"Tôi tạm thời có việc, hôm khác lại nói sau vậy." Vẻ mặt Vương Chấn Hưng thờ ơ, nói xong câu đó liền xoay người rời đi.

Lưu Chí Huy nghe vậy, đoán rằng Vương Chấn Hưng đã nghe được chuyện gì đó, bèn trút giận lên Thẩm Hân Đồng vì đã phá hỏng chuyện tốt của mình, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ cô gái này.

Sau khi rời khỏi phòng vẽ tranh, Vương Chấn Hưng thong thả bước đi.

Thẩm Hân Đồng đi theo sau lưng anh một đoạn, cuối cùng lấy hết can đảm bước lên ngăn anh lại.

"Xin... xin chào." Thẩm Hân Đồng đứng thẳng người, sau đó cúi đầu chào hỏi Vương Chấn Hưng.

"Có chuyện gì sao?" Vương Chấn Hưng sớm đoán được Thẩm Hân Đồng sẽ đuổi theo, nhưng vẫn giả vờ nghi hoặc.

"Anh vừa rồi ở ngoài cửa, có phải đã nghe được gì không?" Thẩm Hân Đồng nhỏ giọng hỏi.

"Nghe loáng thoáng." Vương Chấn Hưng gật đầu.

"Vậy... vậy anh có thể giúp tôi được không?" Thẩm Hân Đồng cầu khẩn.

Lưu Chí Huy dám bắt nạt cô như vậy, chính là bởi vì cô chỉ là một sinh viên nghèo, không có gia thế, không có người chống lưng.

Nếu như có Vương Chấn Hưng giúp đỡ, Lưu Chí Huy nhất định sẽ có vẻ mặt khác.

"Chuyện này không liên quan đến tôi. Hơn nữa, tôi cũng không cần thiết vì một người xa lạ, mà đi đắc tội với một họa sĩ nổi tiếng." Vương Chấn Hưng thản nhiên nói.

Thẩm Hân Đồng cắn nhẹ môi, suy nghĩ một chút, sau đó lấy hết can đảm nói: "Trong bức họa kia là hình ảnh cha mẹ tôi, nó rất quan trọng với tôi. Tôi biết anh là nhà từ thiện, đã giúp đỡ rất nhiều người..."

"Nhưng xin anh đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn dùng đạo đức để ràng buộc anh. Tôi chỉ muốn dùng cách trao đổi công bằng, để nhận được sự giúp đỡ của anh, bởi vì nếu anh giúp đỡ tôi vô điều kiện, bản thân tôi sẽ không cảm thấy thoải mái."

Nghe Thẩm Hân Đồng nói vậy, Vương Chấn Hưng cảm thấy cô gái này cũng khá thú vị.

"Vậy cô nói xem, cô muốn dùng cái gì trao đổi để tôi giúp cô?"

Mục đích anh đến đây chính là vì muốn tiếp cận Thẩm Hân Đồng, vốn dĩ không có ý định khoanh tay đứng nhìn, chỉ là nếu hấp tấp giúp đỡ Thẩm Hân Đồng, cô nhất định sẽ nghi ngờ, cho nên anh mới dùng cách "lạt mềm buộc chặt" này.

Thẩm Hân Đồng quả nhiên mắc câu như anh dự đoán.

"Tôi làm trợ giảng bán thời gian trong phòng luyện thi, lương một tháng là sáu nghìn Nhân Dân Tệ. Tuy số tiền đó không nhiều nhưng tôi làm việc rất chăm chỉ, chắc chắn tôi sẽ ngày càng tiến bộ hơn trong tương lai..."

Thẩm Hân Đồng nhìn thấy Vương Chấn Hưng mỉm cười. Cô không hiểu được nụ cười này của anh là có ý gì. Sau đó cô dần dần nhận ra. Vì vậy, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ dần, cho đến cuối cùng thì cô ấy im lặng.

"Nếu cô đã biết về tôi, cô chắc chắn biết tôi không thiếu số tiền ít ỏi này. Cho nên, cô nhắc tới điều này cũng không có ý nghĩa gì với tôi." Vương Chấn Hưng chậm rãi nói.

"Tôi biết vẽ tranh, tôi có thể..."

"Trùng hợp quá, tôi cũng biết vẽ. Bức họa kia của cô tôi đã xem qua, trong đó có ba chỗ có thể làm tốt hơn..." Vương Chấn Hưng chậm rãi liệt kê.

Thẩm Hân Đồng nghe đến ngây người.

Chính cô cũng phát hiện ra hai trong ba vị trí mà Vương Chấn Hưng nói, nhưng vì không có cách nào sửa đổi, cho nên đành giữ nguyên như vậy.

"Nhìn chung, bức họa kia cũng không tệ, khuyết điểm nhỏ không che được ngọc." Vương Chấn Hưng nói thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận